ĐẠI QUỐC TẶC - Trang 1897

hiện sự thật, vạn phần khiếp sợ! Nhìn Ứng Long đau buồn không hiểu, Nữ
Bạt lấy tiếng ca cuối cùng của mình tới dỗ dành Ứng Long, dần dần biến
mất ở Hoàng Tuyền...

Chỉ để lại dải lụa che mặt và nước mắt vui mừng.

Thời gian cực nhanh, hai cánh Ứng Long dần dần nhuộm thành màu đen,

cũng bắt đầu hóa thành cát bụi. Cuối cùng, y dường như nghe thấy tiếng ca
của Nữ Bạt, y mừng rỡ như điên, kéo đi thân hình sắp chết, đi bước một
vào trong biển, không quay đầu lại.

Trên bầu trời một chú chim xanh lóe kim quang màu đỏ đang rên rỉ,

dường như muốn kể lại kết cục cuối cùng của chuyện xưa.

Nước biển dần dần cọ rửa sạch một khối đá màu trắng phủ đầy cát, mặt

trên có khắc chữ viết mang theo thống khổ, hy vọng, tuyệt vọng: Một năm,
hai năm, ba năm;

Mười năm, trăm năm, ngàn năm...

Cho dù dùng thời gian vĩnh hằng để chờ đợi, ta cũng hy vọng có thể gặp

lại chàng một lần.

Ứng Long lại không biết Nữ Bạt sớm luân hồi đã trở thành chim xanh

mỗi ngày ở bên cạnh y ngâm xướng, ở bên cạnh thủ hộ y, nhìn Ứng Long ở
Hoàng Tuyền Hải vô tận đuổi theo ảo ảnh của mình, không khỏi hót lên,
sâu kín ngâm xướng:

- Cho dù chỉ có thể nhìn đến bóng lưng của chàng, ta cũng hạnh phúc.

Đây là câu chuyện thần thoại tình yêu được lưu truyền khá rộng rãi ở

kiếp trước của Giang Long.

Ứng Long và Nữ Bạt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.