ĐẠI TẦN BÁ NGHIỆP - Trang 394

Mông Điềm khó khăn nói: "Bệ hạ, thần đã dẫn Vương Bôn tới, xin bệ hạ
niệm tình những công lao trước đây mà khai ân, tha mạng cho ông ta"

Lời vừa dứt trong đại điện vẫn im ắng không một tiếng động, hồi lâu

Trương Cường mới cười nhạt: "Mông tướng quân, trẫm nghe nói bọn phản
loạn đạo chích ở đất Thục đã nhảy vào nước Sở, đầu quân cho Hạng Thị,
khanh thấy chuyện này nên xử lý như thế nào?"

Mông Điềm nghe xong, cả người ớn lạnh, biết ngay chuyện này xử lý

không tốt, bản thân cũng khó mà nói cho rõ ràng. Nếu quả thật thế, không
những Vương Bôn khó bảo đảm sự an toàn, mà ngay cả thân mình cũng
khó giữ.

Không kịp nghĩ lâu đành cắn răng nói: "Mông Điềm tay nắm trọng quân,

khó tránh có người đa tâm, thế nhưng Mông Điềm vẫn là nam tử hán đường
đường chính chính, không làm là không làm, nhưng đã lập thân trong đời,
nếu ngày đó vì tội mà Triệu Cao vu vạ mà chết há không phải là đã lãng phí
khổ tâm hôm nay của bệ hạ hay sao"

Trương Cường nghe thấy, thầm kinh ngạc trước sự nóng nảy của Mông

Điềm, tình huống này nhắc khéo hoàng đế, quả thực không hổ là danh
tướng chiến quốc. Chỉ là trước mắt, không thể dể dàng để lộ tâm tính,
Vương Bôn phía sau Mông Điềm mới là mục tiêu quan trọng của hoàng đế
ngày hôm nay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.