-“Chồng cũng không biết, nhưng chồng đoán là fiancée của Milu nhà
mình đó…”
-“Phi an sê là cái gì hả cậu?”
Ai đó tý nín cười, khả năng phát âm của vợ mình cũng bá đạo thật.
-“Fiancée là vị hôn thê, vợ sắp cưới ý. Milu cũng mất dậy lắm, vợ đừng
nhớ nó làm gì, nó khinh chồng cực, đi cùng người đẹp là quên cả chồng
luôn, gặp chồng nó còn hồn nhiên đi tiếp, không thèm chào hỏi gì sất…”
-“Thật ạ?”
-“Ừ, nó là con chó ăn cháo đá bát, nó không đáng để vợ buồn…”
-“Cậu đừng ghét em ấy, dù sao cũng là vợ sắp cưới, nó vui quá thôi…mà
sao tự dưng nó và Milơ…, em có thấy nó dẫn ai về bao giờ đâu…mà tự
dưng lại còn hôn thê gì ạ?”
Hoàng Thế Hiển cười gian xảo, bịa bịa.
-“Thì tiếng sét ái tình mà, vợ không biết thì thôi, giờ Milu làm Milơ to
bụng rồi, không chịu trách nhiệm không được, nên hai bọn chúng nó dọn đi
xây dựng gia đình rồi…”
-“Uầy, Milu nhà mình hư vậy á?”
-“Ối nó không mất dậy thì còn ai khốn nạn nữa…”
Cậu vừa nựng, vừa bế vợ yêu vào nhà, Nhi nghe cậu nói cũng nguôi
ngoai, dụi dụi đầu vào vai cậu, thì ra là vậy, Milu là đàn ông của gia đình
rồi, từ giờ sẽ không ở bên cô nữa, nó phải lo cho nhà nó, vợ nó, con nó…
giống như cậu dành thời gian bên cô vậy. Cậu nói chúng không thích bị làm
phiền, cô tôn trọng hạnh phúc của chúng thì đừng đi tìm đi gọi nữa.