ĐẠI VIỆT TRUYỀN KỲ - Trang 243

Thảo Linh chăm chú nhìn thẳng vào mắt Phạm Văn Long, trong nụ

cười nhẹ ấy, ánh mắt nàng phát ra những tia lấp lánh, khiến cho Phạm Văn
Long thấy đầu óc quay cuồng, trống rỗng.

Chỉ còn thấy trước mắt là một người con gái xinh đẹp, nhân diện hoa

đào, nguyệt mi tinh nhãn, đang dịu dàng nhìn hắn, sắc mặt phớt hồng, vừa
có nét ngượng ngùng xấu hổ, vừa có nét giận dỗi, oán trách. Dưới chiếc cổ
trắng ngần là bộ ngực cao cao, phập phồng theo từng hơi thở, quyến rũ mê
hồn.

Kỳ lạ nhất, trong mắt nàng dường như có luồng hào quang nhàn nhạt,

vừa mê hoặc, vừa dụ dỗ làm Phạm Văn Long không có cách nào thoát ra
được.

Bỗng nhiên, trên ngón tay cái, một luồng chân linh khí từ trong chiếc

nhẫn Bạch Mai nhẹ nhàng di chuyển lên thiên linh cái, thoáng một chút, nét
đờ đẫn trong đôi mắt vụt biến mất, thần sắc tỉnh táo trở lại.

Tuy thời gian mê muội rất ngắn, nhưng Phạm Văn Long vẫn mơ hồ

cảm nhận rõ rệt, sợ hãi không dám nhìn vào đối phương nữa, vội lảng tránh
qua hướng khác.

Thảo Linh hiệu trưởng thấy Phạm Văn Long nháy mắt đã thoát khỏi

mị hoặc của nàng, hơi ngạc nhiên, định lên tiếng nói gì đó bỗng bị Phạm
Văn Long cắt ngang:

- Ta đã quyết định như vậy, mong hiệu trưởng cho phép!

Thấy thái độ kiên quyết của hắn, Thảo Linh sóng mắt đong đưa, phong

tình vạn chủng cười nói:

- Được rồi, vậy ta sẽ ghi danh cho ngươi. Nhưng ngươi nên sắp xếp

thời gian học tập cho hợp lý nếu không muốn trễ nải việc tu luyện.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.