Đây không phải lúc nghĩ đến những chuyện này, Diêu Nguyên sau khi
nhìn con đực gầm hét phía sau mười lăm con Hắc Long, anh nhìn phía
Ưng, Hắc Thiết, Lưu Bạch ở phía sau, cùng với các thành viên tiểu đội Hắc
Tinh nháy mắt ra dấu, đồng thời lại làm dấu với Vương Quang Chính. Tiếp
đó Vương Quang Chính đứng tại chỗ chỉ huy binh sĩ quân phòng ngự và
các chiến binh liên sao, còn Diêu Nguyên thì dẫn theo các thành viên tiểu
đội Hắc Tinh đi về phía cặp vợ chồng Hắc Long.
Mười lăm con Hắc Long đó lập tức chuyển động, trong đó có một con
có thể hình to lớn nhất, thậm chí duỗi dài thân hình, gào thét như đánh
trống ra trận, toàn bộ thân hình mãnh liệt ấy liền hướng về phía Diêu
Nguyên đợi anh xông đến.
Nhưng bóng dáng con này vừa mới xông lên trước, bóng dáng một
con màu nâu bên cạnh đã đánh bay nó, tiếp đó một con Hắc Long đực năm
chân đã trấn áp trên người nó, đồng thời những chiếc răng sắt nhọn đã găm
vào cổ nó, dường như chỉ cần một cái nháy mắt sau đó sẽ cắn chết nó.
Con Hắc Long đầu đàn này lập tức lên tiếng cầu khẩn, đồng thời sáu
chi với cái đuôi chuyển động lên xuống, bộ dạng giống như ấu thú cùng hai
vợ chồng Hắc Long cầu xin lấy đồ ăn, từ từ, con thú đực có bộ lông màu
nâu mới buông lỏng hàm răng của nó, nhưng lại không nhìn nó mà chỉ tập
trung ánh mắt vào Diêu Nguyên cùng một đám người đang đến gần.
Lúc Diêu Nguyên nhìn đến đấy, trong lòng đã nắm chắc được bảy tám
phần, anh dùng máy liên lạc tích hợp để nói với các thành viên tiểu đội Hắc
Tinh: “Đề phòng, không cần khẩn trương, trừ khi thật sự bị công kích, nếu
không chúng ta không thể phát động công kích trước.”
“Vâng.” Các thành viên tiểu đội Hắc Tinh đồng thanh trả lời.
Đến lúc Diêu Nguyên đến trước cách con thú đực có bộ lông màu nâu
khỏang mười mét, con đực lúc này mới đơn thân tiến về phía Diêu Nguyên.