ĐẠI VŨ TRỤ THỜI ĐẠI - Trang 674

(Không có tiếng động nào sao? Do ta quá suy diễn à? Cũng đúng,

không có không khí thì sao tiếng động lại truyền đến tai chúng ta được?
Theo như những kiến thức trong vật lý, điều này là vô lý. Đây là đời thật
chứ không phải là các chi tiết hư cấu trong tiểu thuyết viễn tưởng, huyền ảo
gì đó…)

Diêu Nguyên khẽ thở dài, đang định bật thiết bị liên lạc của mình lên,

bỗng một thanh âm xuất hiện trong đầu hắn.

Không, nói là thanh âm thì không phải lắm. Đó là tín hiệu, hoặc là một

loại cảm xúc…

Một hành tinh xanh tươi tựa như viên bảo ngọc. Trời xanh, mây trắng,

biển rộng, đất liền, cây cối xanh tươi…

Tất cả thật bình yên, thế giới này thật tươi đẹp làm sao…

Đó là quê hương của chúng ta!

Khi Diêu Nguyên định thần lại, khuôn mặt hắn đã đầm đìa nước mắt.

Điều này làm hắn giật mình, lập tức bật thiết bị liên lạc lên, đồng thời lay
tỉnh ba người đang mơ mơ màng màng kia. Đến tận lúc này, hắn mới nghe
được ca khúc mà Niệm Tịch Không hát…

Đó là một bản nhạc giao hưởng, không hẳn là lời hát bởi hắn hầu như

không nghe được lời nào của Niệm Tịch Không, nhưng trong đầu hắn có
thể cảm nhận được bản nhạc này, làm cho bốn người xung quanh kể cả hắn
đều hiểu được tâm trạng của nàng khi hát bài hát này.

-Dừng lại, chúng ta hiểu rồi.

Ánh mắt Diêu Nguyên phức tạp nhìn Niệm Tịch Không, nói:

-Em đã hát bài hát linh hồn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.