ĐẠI XÀ VƯƠNG, THỈNH BÒ ĐI - Trang 147

Vô tình nghe vậy quay người đi căn bản là không có để ý tới nàng, Miên

Miên thấy vậy liền chạy tới trước mặt nàng ta, “Vô Tình, ta là Miên Miên,
Nguyễn Miên Miên!” nói xong liền hướng nàng ta trưng ra bộ dáng tươi
cười.

Vô tình thấy thế có chút nhíu mày, cái này nữ nhân ngốc vừa mới đây

còn khóc thương tâm như vậy, giờ lại cười sáng lạn như thế, nàng là thiếu
dây thần kinh nào đi?

"Vô tình, chúng ta làm bằng hữu được không? Ở nơi này không có ai

làm bạn với ta hết a." Miên Miên cắn cắn môi nhìn về phía nàng ta vẻ chờ
mong.

“Ngươi đần như vậy, ta mới không thích làm bạn với ngươi!” Vô Tình

lạnh lùng nói, tiếp tục đi về phía trước.

“Không muốn a…” Miên Miên đi đến bắt lấy cánh tay nàng ta cười nói:

“Ta biết ngươi là người tốt mà, ngươi đã cho ta biết đường về Hoán tẩy
phòng, còn có a, ngươi nói ta đần, nhưng là… ta đôi khi cũng rất thông
minh đấy!”

Nghe được lời Miên Miên nói, Vô Tình trầm mặc một hồi rồi hỏi,

“Ngươi vì sao muốn làm bạn với ta? Là vì trên mặt ta có vết xăm nên ngươi
thương hại ta? Hay là chứng kiến ta bị người khác khi dễ nên thương cảm
ta?”

Miên Miên nghe vậy vội vàng giải thích: “Không phải, mới không phải

như thế, ta chưa bao giờ thương hại ngươi, mà ta đồng cảm với ngươi, ta có
cảm giác chúng ta đều không thuộc về nơi này, hơn nữa… ở đây chỉ có
mình ngươi đối xử tốt với ta…” Miên Miên cúi đầu buồn bã.

Vô Tình nghe nàng nói vậy, hít sâu một hơi rồi nói: “Nhớ kỹ, ra cửa rẽ

trái, còn có, sau này đừng nên xen vào chuyện của người khác nữa, hiểu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.