“Nhìn cái gì, ngươi…cái tên hỗn đản này!” Miên Miên không hề để ý
hình tượng đưa tay quẹt nàng mũi.
“Hỗn đản? Ngươi dám nói trẫm như vậy?” Dạ Mị nộ khí hỏi.
“Ngươi chính là như vậy, đại sắc xà, ngươi như thế nào lại đối xử với ta
như vậy?” Miên Miên vừa khóc vừa co người vào góc tường, sợ hắn thú
tính phát tác lại làm gì nàng.
“Trẫm đối với ngươi như thế nào?”
“Ngươi…ngươi… đều đem ta biến thành như vậy rồi còn hỏi ngược lại
ta? Miên Miên đưa mắt nhìn xuống y phục trên người như muốn nói quần
áo ta cũng bị thay hết ra rồi, ngươi lại ngủ cùng giường với ta, như thế nào
dám làm không dám nhận?
Dạ Mị thấy thế liền hiểu ra hỏi lại: “Ngươi cho rằng trẫm sẽ thừa dịp
ngươi hôn mê làm chuyện đó sao?”
“Chẳng lẽ sẽ không sao?” Miên Miên ôm chăn mền ở góc giường yếu ớt
hỏi lại.
Dạ Mị lắc đầu, thật sự không thể nào hình dung tâm trạng hắn vào lúc
này, nhưng có thể chắc chắn rằng, hắn phát hỏa rồi: “Nguyễn Miên Miên, y
phục của người là do cung nữ thay, còn nữa, làm hay chưa làm chẳng lẽ
ngươi không có cảm giác?”
“Cái…cái gì cảm giác á?” Miên Miên lau lau mũi điềm đạm đáng yêu
hỏi lại.
“Ngươi là heo sao?” Dạ Mị kìm chế không được hét lớn nói: “Nữ tử lần
đầu tiên đều sẽ đau, ngươi bây giờ có đau hay không?”