“Bổn vương một chút cũng không yêu ngươi!” Phiên bang vương lạnh
lùng đáng tan mộng của nàng.
"Ngươi... Ngươi nói cái gì?" Quận chúa ánh mắt khó tin nhìn hắn, hắn
vừa mới nói cái gì? Nói cái gì?
“Bổn vương nói sẽ không lấy ngươi, bổn vương muốn là một nữ nhân
đơn thuần thiện lương, mà ngươi, không có bất cứ thứ nào trong những thứ
đó!” Hắn lạnh lùng nói.
Quận chúa nghe vậy tay hơi luông lỏng cánh tay hắn, cười cay đắng,
ngón tay chỉ vào hắn hét lớn: “Ngươi dựa vào cái gì có quyền ghét bỏ ta?
Quốc gia của ngươi chỉ là một tiểu quốc mà thôi, bản quận chúa nói cho
ngươi hay, ngươi nhất định phải cưới ta, nếu không ta sẽ để cho ca ca ta san
bằng quốc gia của ngươi!” nàng ta nộ khí uy hiếp.
"Ngươi..." Phiên bang vương nộ khí càng lúc càng lớn.
“Quận chúa, ngươi hơi quá đáng rồi!” Tùy tùng đi theo phiên vương nhịn
không được nói.
Không khí cứng nhắc bao trùm, phiên vương vốn định nói là không sao,
nhưng là hắn không sao thì đúng rồi, nhưng còn con dân của hắn thì sao?
Hắn biết rõ cô quận chúa điêu ngoa này cái gì cũng có thể làm ra, hắn sao
có thể ích kỷ chỉ nghĩ cho bản thân mình?
“Đúng…xin lỗi, là ta sai, ta không cố ý thật đấy, ta chỉ là quá yêu ngươi
mà thôi. Ngươi tha thứ cho ta, tha thứ cho ta đi!” thấy đáy mắt hắn lóe lên
sự thương cảm, quận chúa lần nữa đi đến trước mặt hắn xin tha thứ. Nàng
thật sự yêu hắn, nàng không muốn ép hắn khó xử, thật sự không muốn.
"Ngươi về nghỉ ngơi đi!" Phiên vương sau một hồi thương cảm lạnh lùng
ném ra mấy lời.