“Ngươi ghét đại mãng xà như vậy?” Dạ Mị đột nhiên không vui lên tiếng
hỏi.
“A…” Đột nhiên nghe tiếng nói, Miên Miên lại càng hoảng sợ, nhanh
chóng quay đầu về phái tiếng nói, “A……” Lập tức, Nguyễn Miên Miên
trừng lớn mắt nhìn đôi mắt tím mê người gần trong gang tấc, mà môi của
nàng trong lúc quay đầu nghiêng về phía trước đã vừa vặn chạm vào Dạ
Mị.
“A…” Miên Miên bị hù vội lui về sau, tiếp đó bối rối xin lỗi “Thật xin
lỗi… Thật xin lỗi, ta không phải cố ý.” Trời ạ, đây chính là nụ hôn đầu của
nàng a, nụ hôn đầu tiên giữ gìn lâu như vậy đã hiến cho thái giám ca ca…
Hơn nữa còn là một con rắn thái giám, ô ô, cuộc đời của nàng cũng quá bi
kịch đi!
Dạ Mị thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng buồn rầu rối rắm, đã nhịn
không được nở một nụ cười nhàn nhạt, thật không nghĩ tới môi cô ngốc này
lại thơm ngọt mềm mại như vậy, nàng quả nhiên là cực phẩm trong đám
ngốc, không tệ, thú vị!
Đúng lúc này, Miên Miên đột nhiên nhớ tới, đúng rồi, tại sao hắn lại ở
chỗ này? Vì vậy nàng vội ngước mắt nghi hoặc nhìn hắn một chút, tiếp đó
bắt lấy cổ tay hắn gấp gáp hỏi: “Ngươi tại sao lại ở chỗ này?” Nói xong,
không đợi hắn trả lời, vội từ trên giường xa hoa đi xuống nhìn chung quanh
nhíu mày nhẹ lẩm bẩm: “Đây là nơi nào a?”
“Chí Tôn cung.” Dạ Mị lạnh nhạt nói.
“Chí Tôn cung? Cái gì là Chí Tôn cung? Oa, ở đây thật xa hoa a, cái này
thật xinh đẹp a.” Miên Miên thoáng cái quên chuyện vừa rồi cùng với vinh
hạnh được thị tẩm, thò tay cầm lấy đồ vật thủy tinh giá trị liên thành trên
mặt bàn tán thưởng không thôi.