ĐÁM CƯỚI HÀO MÔN - Trang 259

Không phải Thẩm Tuyết không đền nổi! Cô chỉ kinh tởm thái độ của

hai con người này. Cho dù cô ta không đúng, cô ta sai rồi, họ nên giả tạo
nói: “không cần đâu không cần đâu”, cô sẽ đòi đền bằng được, sau đó bọn
họ nhìn thấy cô đền đồ đắt tiền hơn môn cũ thì mừng thầm trong bụng mới
đúng.

Nhưng!

Tình hình hiện giờ là thế nào!

Nghỉ giải lao giữa giờ thể dục, Thẩm Tuyết vừa chạy xong cự ly

100m, mua hai chai nước ngồi dưới bóng cây trên sân vận động, cằn nhằn
với Vương Niệm Tư: “Hạ Diệu Diệu nghèo phát điên rồi chăng!” Đi bảo tớ
đền cho Hà An, vì đó là do Hà An mua! Ha ha ha

Vương Niệm Tư nhìn những người đang dốc sức chạy trên sân vận

động, nhận chai nước từ tay bạn, dịu dàng nói: “Vốn dĩ do bọn mình không
đúng.” Rốt cuộc thì Hà An là ai? Ở tầng lớp bọn họ đúng là có vài nhà họ
Hà, nhưng không nhiều nhà có thể tùy tiện lấy thứ đó ra tặng cho người
khác.

Nếu như trước đây cô chỉ cảm thấy Hà An có sức hấp dẫn rất khó nói,

thì bây giờ trong lòng cô chàng trai ấy hiện lên với sự an tĩnh khiêm
nhường, vẽ lãnh đạm sa sỉ, với một khí chất khiến người ta đắm say. Một
Hà An như vậy thực sự thích Hạ Diệu Diệu? Vương Niệm Tư nhìn theo
bóng anh chạy trên sân vận động, nghĩ ngợi vẩn vơ.

“Vương Phong Long, đừng làm ảnh hưởng đến Hà An, mau chạy đi!”

“Hạ Diệu Diệu, chẳng có ai thiên vị như cậu, rõ ràng là Hà An nhà cậu
không tích cực.” “Ai bảo vậy! Hà An nhà tôi cố gắng nhất!” Thẩm Tuyết
vội vàng lắc lắc đầu: “Nhưng cậu ta bảo tớ đền cho Hà An.” Nụ cười trên
mặt Vương Niệm Tư bỗng chốc tan biến. Thẩm Tuyết cằn nhằn một mình:
“Cho dù Hạ Diệu Diệu đúng là kỳ quặc, đến Hà An cũng nông cạn vậy sao!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.