ĐÀN BÀ 30 - Trang 182

không chỉ là một người yêu quý, mà là những
năm tháng tươi đẹp không còn quay trở lại. Và
nó tan biến đi như chưa hề có, như ta chưa hề
ấm áp, hò hẹn, chia sẻ những giây phút yêu
dấu và gần gũi.

Lúc đó, chỉ có một thứ hiện thực mà ta

buộc phải chấp nhận bằng nước mắt.

Tôi nhớ ngày còn đi học, mỗi điều gì

không vui tôi thường tìm cách bào chữa cho
người kia. Nếu họ hẹn mà không đến đón, phải
chăng họ ốm, họ hỏng xe, họ bận gì khác? Nếu
họ không rủ ta đi xem phim, phải chăng vì họ
rụt rè? Có lần một người bạn trai (suýt nữa
thành chồng) biến mất suốt một tuần lễ, tôi tự
hỏi có phải công việc quá bận, có phải nhà máy
đổi thầu, các em lên vòi tiền, hay ốm? Tôi ngồi
một chỗ và bào chữa cho họ.

Khi họ bỏ tôi, tôi nghĩ đó là lỗi của chính

mình. Mình đã không làm cho họ cảm thấy
hạnh phúc. Một cô gái không biết cách mang lại
hạnh phúc cho người xung quanh, thật tồi tệ.

182

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.