Khoảng năm phút sau, đột nhiên Lăng Lan dừng bước, mở miệng cảnh
báo: “Cẩn thận.”
Tuy ngành học chính của Sửa Chữa Cơ Giápkhôngphải cơ giáp sĩ, nhưng
mấy năm phải tự lực cánh sinh cũng giúp kinh nghiệm chiến đấu của anh ta
trở nên phong phú, nghe thấy lời nhắc nhở của Lăng Lan, anh ta nhanh
chóng bày ra tư thế phòng ngự, trên màn hình cơ giác phân ra nhiều hình
ảnh nhỏ bao quát mọi tình huống xung quanh, bên ngoài ngoại trừ im
lặngkhôngcòn bất kì vật nào đi động.
Không, thật ra vẫn có âm thanh, là tiếng gió thổi qua kẽ lá, nhưng tiếng
động này cực kỳ bình thường… Trên trán Sửa Chữa Cơ Giáp đổ đầy mồ
hôi, anh ta biết càng yên tĩnh bình thường càng cho thấy nguy hiểm đang
tới gần.
Sửa Chữa Cơ Giáp còn chưa phát hiện trong lúc vô thức anh ta đã đặt
toàn bộ tín nhiệm của mình lên Lăng Lan, cho nên khi nghe thấy câu cẩn
thận của Lăng Lan, anh ta mới coi trọng như vậy, thậm chí cho rằng nguy
cơ đang ở ngay trước mắt mình đây rồi.
“Nhảy!”
Lăng Lan bỗng hét lớn, Sửa Chữa Cơ Giápkhônghề nghĩ ngợi điều khiển
cơ giáp trực tiếp nhảy lênkhôngtrung, gần như ngay lúc đó anh ta thấy
trong màn ảnh lóe lên một vệt màu đỏ xẹt qua ngay dưới chân mình.
“Ba!” Là âm thanh của da thịt bị đâm vào, cũng có thể là tiếng đập vào
bùn đất. Sửa Chữa Cơ Giáp còn chưa biết chuyện gì vừa xảy ra, chợt nghe
phía sau vang lên âm thanh va chạm kịch liệt.
Sửa Chữa Cơ Giáp điều khiển tuyến hình ảnh mở rộng phạm vi nhìn, anh
ta vừa bị một lực mạnh nào đó đá bay ra xa.