“Làm không tồi.” Nhìn thấy Vũ Cảnh đi tới bên người mình, Lăng Lan
không chút nào keo kiệt mà khen ngợi.
Vũ Cảnh nghe một tiếng thế, khuôn mặt vốn lạnh lùng hiện lên một nụ
cười, rất nhanh cậu liền hồi tỉnh lại âm thầm lắc đầu, không nghĩ tới chỉ là
được Lăng Lan khen một cậu mà lại cảm thấy vui vẻ như vậy, thậm chí so
với việc được cha khen ngợi còn vui vẻ hơn…
Lúc này đây, tiểu Tứ không chờ danh sách đối phương gửi tới liền trực
tiếp đem tên Lăng Lan gửi ra, mặc kệ đối phương là ai, trận cuối cùng này
chắc chắn do lão đại xuất chiến.
Thời năm phút cuối cùng cũng kết thúc, trên lôi đài, Đường Ngọc lớn
tiếng tuyên bố: “Đoàn Tân sinh vs đoàn cơ giáp Lôi Đình, năm một Lăng
Lan đấu với năm năm Hoắc Chấn Vũ.”
Theo một tiếng này toàn trưởng bị bao trùm bởi tiếng hô kêu nhiệt liệt,
bởi vì Hoắc Chấn Vũ chính là người mạnh nhất trường quân đội về thể
thuật, chưa kể đó còn là đoàn trưởng đoàn cơ giáp Lôi Đình, độ nổi tiếng
của Hoắc Chân Vũ trước kia cũng không thua kém gì Lôi Vương Kiều
Đình, chỉ là từ năm thứ tư, Hoắc Chân Vũ đã đem chức vị đoàn trưởng
nhường lại cho Kiều Đình, từ đó không quan tâm đến mọi chuyện nữa.
Nhưng cho dù như thế, ngay lúc nhìn thấy Hoắc Chấn Vũ thật sự xuất hiện
ở trên lôi đài, nhóm học sinh cũ vốn cực kỳ chờ mong sự xuất hiện của
Hoắc Chấn Vũ rốt cuộc không khống chế được tâm tình kích động của
mình lớn tiếng hoan hô.
“Thật sự là cậu ta lên sân khấu, xem ra Lôi Đình cực kỳ muốn nuốt trọng
đoàn tân sinh.” Trong khu ghế lô của những thế lực khác, nhóm lãnh đạo
sôi nổi cảm thán.
Vừa rồi nhìn thấy Hoắc Chấn Vũ bước lên lôi đài bọn họ liền cảm giác
rất có thể là Hoắc Chấn Vũ sẽ lên sân khấu, nhưng bọn họ cũng ôm một tia