cả hai cha con đều vô cùng bị động trong việc thể hiện tình cảm của mình,
họ đang cố gắng thích ứng với thân phận mới, cũng tiếp nhận sự tồn tại của
đối phương.
Nhưng điều Lăng Lan không ngờ tới là, xa nhau một đoạn thời gian lại
khiến cha già nhà cô thay đổi đến mức này, ông ấy thể hiện tính cách ôn
hòa của mình rõ rệt hơn, mà tính cách ấy vô cùng có tính công kích, như
thể ông ấy đang nói: “Ta chính là cha của con, con phải tiếp nhận ta…”
Một Lăng Tiêu như vậy làm Lăng Lan nhất thời không biết phải đối phó ra
sao.
Cô cũng không thể nói với ông rằng đừng có nhớ mình… Thôi được rồi,
loại đối thoại kiểu ngôn tình này thực sự không thích hợp với cô, Lăng Lan
chỉ còn cách im lặng để chống đỡ.
“Con rời nhà lâu như vậy, cha mẹ đều vô cùng nhớ con, nhất là mẹ con
suốt ngày lo lắng con có thích ứng được cuộc sống trong trường quân giáo
không nên lần này bảo cha tới xem con một chút.” Lăng Tiêu thấy Lăng
Lan trầm mặc bèn đem vợ nhà mình ra làm lá chắn, tiếp tục biểu đạt niềm
thương nhớ vô bờ bến của bậc làm cha mẹ, biết đang ở trước mặt người
ngoài nên ông cũng kiềm chế bớt rồi đấy, dù sao ông cũng phải giữ khí độ
của đại tướng quân.
Lăng Lan liếc xéo, không mặn không nhạt trả lời: “Cha nói cho mẹ giúp
con, con ở chỗ này rất mạnh khỏe, còn nữa, nhớ lời nói của con, con kiến
nghị cha mẹ nên bàn bạc với nhau việc sinh thêm một đứa con nữa, khi đó
cả hai sẽ không còn thời gian rảnh mà suy nghĩ lung tung.”
“Ách… cái đó để nói sau.” Lời nói thẳng toẹt của Lăng Lan làm Lăng
Tiêu xấu hổ chỉ biết cười trừ, không dám nói thêm gì nữa, ai bảo ông là
người cha có lỗi với con gái đây.