Lăng Lan mở cửa ở biệt thự của Lăng Tiều rồi nhìn về phía mặt trời đang
không ngừng tỏa nắng chói chang trên cao thì bỗng cảm thấy ra ngoài vào
lúc này thật sự không phải là ý kiến hay.
Nhìn thấy Lăng Lan cau mày nhìn bên ngoài, Lăng Tiêu cũng nhìn
thoáng qua, có chút ngượng ngùng mà gãi gãi mũi: “Ách, giống như trời có
chút nóng.”
Lúc nghĩ đến việc có thể cùng con gái gặp mặt, Lăng Tiêu thật sự không
còn quan tâm đến những thứ râu ria như chuyện thời tiết nữa. “Nếu không
chúng ta liền ở trong nhà nghỉ ngơi một chút đi?” Bây giờ Lăng Tiêu cũng
đang ở trong một biệt thự độc lập, có điều nó lớn hơn gấp đôi so với biệt
thự của Lăng Lan.
Lăng Lan tuy rằng không sợ nóng nhưng cô cũng không muốn đi ra
ngoài để bị mặt trời nướng khô vì thế liền vui vẻ đồng ý. Bất quá sau khi
cùng Lăng Tiều uống ba bình hồng trà mà không nói gì cả thì cô liền liền
cảm thấy việc uống trà cùng cha già là một việc vô cùng ngu xuẩn.
Lăng Tiêu tựa hồ cũng phát hiện điểm này, và điều đó làm ông có chút
nhụt chí. Mấy ngày hôm trước ông còn có thể tìm đề tài để nói chuyện, tới
bây giờ, ông thật sự không biết phải nói cái gì. Chẳng lẽ muốn hỏi lại
những vấn đề của mấy hôm trước lần nữa sao? Như vậy con gái ông có bị
chán không? Có tức giận đá ông đi luôn không?
Nhìn thoáng qua khuôn mặt lạnh băng của con gái, Lăng Tiêu bỗng cảm
thấy xác xuất mình bị đá đi cao cực kỳ…. Ông làm sao có thể nguyện ý để
con gái đối xử với mình như vậy chứ… Lăng Tiêu bắt đầu đau khổ suy tư
việc nên nói chuyện gì với con gái bây giờ??? Con gái đã mười sáu tuổi thì
thường hay nghĩ tới cái gì nhỉ, hẳn là nghĩ đến chuyện tình cảm, chẳng lẽ
bây giờ hỏi con gái có để ý ai không hay thích ai không sao???