cảm thấy quen thuộc.
Mà Tề Long bởi vì câu nói của Lạc Triều lập tức đem nghi vấn trong
lòng ném đi, đã có đáp án, cậu cũng lười suy nghĩ nhiều.
Lạc Triều bị anh trai và người con trai bên cạnh nhìn chằm chằm có chút
hoảng, lập tức trốn sau lưng Hàn Tục Nhã, không dám nói thêm nữa.
"Em gái, đến đến đến, nói cho anh biết, làm sao em biết trên xe của lão
đại có khắc hình gia huy đó?" Lạc Lãng vẻ mặt vui vẻ, vội kêu em gái ra
hỏi rõ.
Lạc Triều nhìn tầm mắt của mọi người đều tập trung chỗ mình càng thêm
ngượng ngùng, cô nhỏ giọng nói: "Em chỉ muốn biết thêm một chút chuyện
của lão đại, nên khi xe của lão đại đến đón, em có nhìn kỹ một chút.”
Trong lòng Lạc Lãng chua xót, em gái cùng mình lớn lên cứ như vậy dễ
dàng bị người khác cướp mất? Không được, tuy rằng cậu phục Lăng Lan,
nhưng cũng không thể đem em gái yêu dấu của mình dâng cho người khác
như vậy được…Trong lòng Lạc Lãng thầm hạ quyết tâm, nhất định phải
nghĩ cách cách ly Lan lão đại và em gái mình, em gái bảo bối của mình
tuyệt đối không thể cho bất cứ kẻ nào cướp đi, dù Lan lão đại cũng không
được.
Hàn Kế Quân cũng không quản rối rắm trong lòng Lạc Lãng, cậu nhìn
bộ cơ giáp bắt đầu đáp xuống đất ở đằng xa liền mở chốt của máy liên lạc.
"Ôi, chủ nhân à, cậu rốt cục nhớ tới tôisao, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho
cậu?" Máy liên lạc bắt đầu vang lên tiếng nói trong trẻo của cô gái, có chút
thanh lãnh nhưng cũng có chút ý làm nũng.
Điều này làm cho hai anh em Lạc Lãng vô cùng tò mò mà nhìn đi nhìn
lại nhiều lần, vì liên lạc khí của Hàn Kế Quân và bọn họ khác nhau hoàn