Cửu hào biết rõ trình độ biến thái của Ngũ hào, trước đây cũng có rất
nhiều thiên tài, tiềm năng vô hạn bị hủy trong tay anh ta, đương nhiên
những người thành công vượt qua khẳng định chính là những yêu nghiệt
tuyệt thế... Tuy rằng cô chưa từng thấy Ngũ hào thành công bao giờ.
Cửu hào tâm tình phức tạp nhìn Lăng Lan, cô không phải không muốn
Lăng Lan thành tài, nhưng đối với cái loại huấn luyện khiến người khác
vừa đau khổ, vừa run sợ, cô vẫn hi vọng Lăng Lan có thể thoải mái vui vẻ
một chút... Nhưng là những người không có thực lực thật sự có thể thoải
mái vui vẻ sao?
Cửu hào giống như hiểu được cái gì, đột nhiên xoay người, đưa lưng về
phía Ngũ hào nói: "Chờ anh huấn luyện xong thì gọi tôi."
Ngũ hào nhíu mày: "Thế nào, không đi theo tiếp sao? Chẳng lẽ em
không sợ anh đem đệ tử mà em yêu thích bị anh làm trở thành kẻ phế nhân
sao?” Dù sao bọn họ ở đây đứng xem cũng là vì Cửu hào lo lắng cho Lăng
Lan.
Lúc này, trên khuôn mặt Cửu hàođã không còn vẻ giãy dụa nữa, cô thanh
lãnh nói: "Nhất hào làm đúng, hiện tại tôi không thích hợp làm huấn luyện
viên cho Lăng Lan. Nhưng tôi tin tưởng, Lăng Lan nhất định sẽ hoàn thành
chương trình huấn luyện của anh."
"Tin tưởng như vậy sao?" Ngũ hào kinh ngạc, anh ta tự biết mình đã làm
hỏng biết bao nhiêu đứa trẻ được gọi là thiên tài, đó là lý do vì sao anh ta bị
phong ấn ở nơi sâu nhất trong không gian học tập. Lần này bỗng nhiên bị
gọi ra khiến Ngũ hào cực kỳ kinh ngạc, đương nhiên càng kinh ngạc hơn
chính là Nhất hào yêu cầu anh ta bồi dưỡng ký chủ.
"Lăng Lan cũng không không phải học trò đắc ý nhất của mỗi mình tôi,
đứa trẻ đó cũng là học trò mà Nhất hào đắc ý nhất.”Khóe miệng Cửu hào lộ
ra một chút tươi cười tự tin, nói xong liền biến mất.