Lăng Lan thật buồn bực vì thính lực của chính mình thật quá tốt, thế
nhưng đem những bát quái nói về mình nghe rành mạch rõ ràng. Không
nghĩ tới cô đã điệu thấp như vậy vẫn làm không ít người có tâm nhớ kỹ. Bất
quá, Lăng Lan cũng không để ý, cũng liền ở cấp thấp giai đoạn truyền
truyền, lại cao một cái giai đoạn, liền không có hứng thú quan tâm bọn họ
nơi này, đi ra ngoài bảo đảm không ai nhận thức cô……
Rất nhanh cô liền chạy tới lôi đài số 3, nhìn thấy mấy người Tề Long đã
chờ đợi ở phía trước lôi đài, Lăng Lan vội đi qua hỏi: “Tề long, rốt cuộc là
chuyện gì xảy ra mà gọi tớ ra đây?”
Tề Long theo bản năng mà nhìn thoáng qua Hàn Kế Quân, Lăng Lan liền
biết chủ ý gọi cô đến là của Hàn Kế Quân.
Quả nhiên Hàn Kế Quân thu được ánh mắt của Tề Long lập tức mở
miệng: “Lan lão Đại, là tớ nói Tề Long đi tìm cậu, kỳ thật, lần này tìm cậu
tới là thương lượng về chuyện của Lâm Trung Khanh.”
“Cậu ta? Cùng chúng ta có quan hệ sao?” Lăng Lan bận quá, không dư
thừa tinh lực đi quan tâm quan hệ của các đồng học trong ban.
“Quan hệ hiện tại đương nhiên là không có, bất quá rất nhanh liền có.”
Khóe miệng Hàn Kế Quân ngoéo một cái, thế nhưng có một tia xảo trá xuất
hiện.