cảm thấy hắn tốt đẹp, nhưng ai biết đây có phải là do năng lực của hắn sinh
ra hay không?
“Không phải, đây là năng lực trời sinh của hắn ta, có thể nói, hắn căn bản
không vận dụng được năng lực đó.” Tiểu Tứ vuốt cằm mà cười hề hề, “Hô
hô hô…… Bởi vì hắn đối với cô rất có hảo cảm, hy vọng cô cũng có thể
thích hắn cho nên năng lực này mới có thể theo tâm nguyện hắn phát huy
ra. Có thể nói, năng lực này chỉ phát huy trên người mà hắn nguyện ý đối
tốt thôi. Cho nên, chúc mừng cô, lão Đại, cô đã nằm trong hàng ngũ mà hắn
ta muốn quan hệ tốt.”
Lúc này Lăng Lan mới thả lỏng lại, Tiểu Tứ thậm chí nhìn thấy khóe
miệng cô hơi nhếch lên lộ ra một hình vòng cung cực nhỏ, xem ra tâm tình
lão Đại nhà mình cũng rất vui vẻ. Tiểu Tứ cảm thán vạn phần, từ sau khi
lão Đại đi theo con đường mặt than đến nay, nó rất ít khi nhìn thấy lão Đại
cười, điều này làm cho nó hoài niệm vô cùng. Nhớ nụ cười lúc trước của
lão Đại, khuynh quốc khuynh thành còn được, thật sự là không nói quá.
Nghĩ nghĩ, Tiểu Tứ lại bắt đầu oán trách những đạo sư trong không gian
học tập vì sao ai có khuôn mặt tươi cười cũng được thiết kế là kẻ phúc hắc
biến thái? Mà người chính trực nghiêm cẩn lại cố tình trưng ra một khuôn
mặt than??? Cuối cùng dạy hư lão Đại của nó…… Lão Đại cực kỳ chán
ghét khuôn mặt vĩnh viễn tươi cười nhưng lúc nào cũng cực kỳ biến thái
Ngũ hào.
Tiểu Tứ nói đương nhiên làm tâm tình Lăng Lan thật vui sướng, cô và cơ
giáp báo này đã luôn đi bên nhau, luyện tập động tác điều khiển cơ giáp
cũng hơn mấy tháng, cứ đi cùng như vậy, cho dù đá cũng có chút cảm tình
huống chi là hai người đang sống sờ sờ. Bất tri bất giác, không chỉ có người
điều khiển cơ giáp báo đem Lăng Lan trở thành bằng hữu của mình mà
Lăng Lan cũng đem đối phương trở thành bằng hữu.
--- ------ ------ ------ ------ -------