Đương nhiên, Lăng Lan đi tìm đối phương còn vì một nguyên nhân khác
đó là mỗi lần nhìn những động tác của đối phương, cô liền có thể học được
một chút ít gì đó, không nhiều cũng ít. Đồng dạng, đối phương giống như
cũng có loại suy nghĩ này. Vì thế hai người cực kỳ ăn ý mà luyện tập bên
nhau. Tuy rằng đều không nói lời nào, nhưng lại cực kỳ quen thuộc, giống
như đối phương là một người bạn lâu năm của mình, đến cuối cùng, thậm
chí một ánh mắt, một động tác cũng có thể biết đối phương đang muốn gì.
Tiểu Tứ cũng rất bận. Mỗi ngày, ngoài việc tạo hình tượng giả ở thế giới
ảo cho lão Đại để đi làm một ít nhiệm vụ hằng ngày ở học viện đồng quân,
Lăng Lan không thể thường xuyên không làm nhiệm vụ chương trình học,
nó còn phải giữ liên lạc với toàn bộ thành viên trong tiểu đội, thậm chí,
những nhiệm vụ tiểu đội trong thế giới ảo cũng do nó giả Lăng Lan đi làm.
May mắn Tiểu Tứ vẫn luôn đi theo Lăng Lan cho nên cực kỳ quen thuộc
với khẩu khí nói chuyện của cô cho nên cũng không khiến đám Tề Long
nghi ngờ.
Không chỉ có như thế, Tiểu Tứ còn phải luôn phòng bị sự tiếp cận của
người điều khiển cơ giáp báo, Tiểu Tứ tin chắc rằng: vô sự hiến ân cần, phi
gian tức đạo. Người điều khiển cơ giáp báo này đối với lão Đại nhà mình
tốt như vậy nhất định là có ý đồ bất lương cho nên nó lúc nào cũng đề cao
cảnh giác, bảo vệ thật tốt lão Đại của mình.
Đương nhiên, quan điểm của Tiểu Tứ không được Lăng Lan đồng ý.
Trong cảm giác của cô, người điều khiển cơ giáp báo là một người cực kỳ
thành thục, cũng là một người si mê đối với việc điều khiển cơ giáp, hơn
nữa, đối phương cũng không biết được cô là nam hay nữ, như vậy, người ta
còn có ý đồ bất lương gì chứ?
Đương nhiên, những lời này của Lăng Lan trực tiếp bị Tiểu Tứ cười
nhạo, nói Lăng Lan rõ ràng đang lừa mình dối người. Những người luyện
tập trong nơi huấn luyện cơ giáp này lớn nhất cũng chỉ mới mười sáu tuổi,
ở đâu ra có người thành thục, trưởng thành chứ? Hơn nữa, thời kỳ thiếu