ĐẲNG CẤP QUÝ CÔ - Trang 199

Hiểu Khiết kinh ngạc quay đầu lại, trợn mắt phát hiện Thang Tuấn ‘khỏa

thân’. Không đợi anh nói hết câu, cô túm chiếc gối ôm bên cạnh quật lấy
quật để vào anh.

Thì ra không phải là mơ, mà là thật…

Cô cuốn chăn vào người, nhảy xuống giường, hét toáng lên: “Đồ biến

thái! Anh anh anh… giậu đổ bìm leo!”

Thang Tuấn không hiểu gì hết, cúi xuống nhìn cơ thể mình, bèn với

chiếc áo gần đó khoác vào, vẻ mặt vô tội, “Rõ ràng là tối qua cô…”

Hiểu Khiết bịt chặt tai lại, lắc đầu nguầy nguậy: “Tôi không muốn

nghe!” Cô vơ quần áo của Thang Tuấn, giữ chặt chiếc chăn trước ngực, đẩy
anh ra ngoài.

Thang Tuấn phản đối, “Đợi đã, hôm qua cô nói sẽ chịu trách nhiệm mà.”

Hiểu Khiết bối rối hét lên: “Hôm qua tôi uống say, nói gì cũng không

tính!” Cô mở cửa, vứt hết quần áo và giày của anh ra ngoài, sau đó đóng
chặt lại.

Thang Tuấn ôm quần áo đứng ngoài, ra sức gõ cửa, gào ầm lên: “Rõ

ràng tối qua cô uống say rồi nôn lung tung lên quần áo tôi, còn nói sẽ chịu
trách nhiệm giặt sạch cho tôi, sáng nay mới ngủ dậy đã trở mặt là thế nào?”
Anh vừa hoang mang vừa chả hiểu tại sao lại bị đuổi.

Hiểu Khiết nghe thủng mấy lời này, thở phào, vội chạy vào nhà vệ sinh,

mở vòi nước, hứng nước hắt liên tục vào mặt.

Cô nhìn gương, tự an ủi: May là mọi chuyện chưa đi quá giới hạn, tất cả

chỉ là một giấc mơ! Nhưng về mặt tư tưởng thì có phải là đi quá giới hạn
không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.