ĐẲNG CẤP QUÝ CÔ - Trang 7

Yên tĩnh chưa nổi hai giây, tiếng chuông báo thức chói tai từ điện thoại

lại vang lên. Hiểu Khiết mắt nhắm mắt mở quờ tay lên bàn tìm kiếm mà
mãi không vớ được điện thoại. Cô nhanh chóng mất hết kiên nhẫn, quyết
định chùm chăn kín đầu, mặc kệ nó.

“Hiểu Khiết, dậy đi! 8 giờ 40 rồi đấy!” Giai Nghi vừa gọi vừa đẩy cửa

phòng đi vào, lập tức kéo tấm chăn ra khỏi Hiểu Khiết, sau đó kề sát vào tai
cô bạn mà kêu: “Lâm Hiểu Khiết, dậy mau! Sắp muộn giờ làm rồi!”

Hiểu Khiết vẫn giả vờ chết.

Giai Nghi thô bạo lôi thẳng cô ra khỏi giường. Hiểu Khiết nửa mơ nửa

tỉnh, điệu bộ rất thảm hại, rên rỉ: “Để tớ ngủ thêm chút nữa, năm phút
thôi…”

Giai Nghi không cho cô cơ hội, tiếp tục la: “Sắp muộn thật rồi! Nếu

tháng này bị cắt thưởng chuyên cần thì tiền đi du học của cậu…”

Vừa nghe đến hai chữ ‘du học’, Hiểu Khiết lập tức bật dậy lao ngay vào

nhà tắm.

Căn phòng thật bừa bộn, Giai Nghi nhìn khắp lượt rồi tiện tay xếp gọn

những bản báo cáo đang vứt lung tung trên bàn lại, “Thay quần áo nhanh
lên, tớ đợi cậu dưới phòng khách nhé!”

“Ừ…” Hiểu Khiết mồm ngậm bàn chải, ra khỏi nhà tắm, lúng búng đáp.

Đi về phía tủ quần áo, cô kéo cánh tủ ra, vừa đánh răng vừa bần thần

trước đống y phục bên trong.

Cô, Lâm Hiểu Khiết, một nhân viên bình thường, đã quần quật ba năm

tại trung tâm thương mại Hải Duyệt. Mặc dù mỗi sáng đều phải trải qua
cuộc đấu tranh “ba không của OL[2]”: không muốn thức dậy, không biết
phải mặc gì, không ngày nào thoát khỏi trạng thái “Blue Monday[3]”,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.