Luống cuống một lúc, Giản Tình ngồi xuống giường, hít thở sâu vài lần để
bản thân từ từ bình tĩnh lại. Cô thích Phương Khiêm, thật lòng muốn qua lại
với anh, nếu cứ phải nghĩ xem nên thay đổi thế nào cho hợp ý anh thì cô có
gì khác với những cô gái khác? Nếu Phương boss muốn qua lại với cô thì
cô càng phải để anh thấy được một Giản Tình chân thật nhất chứ không
phải là một kẻ xảo trá.
Vì thế, sau một phen đấu tranh tư tưởng, Giản Tình quyết định mặc một bộ
váy giản dị tự nhiên nhất, trang điểm nhẹ nhàng rồi cười nói với cô gái
trong gương: “Giản Tình, cố lên…”.
Từ chối lời đề nghị đến nhà đón của Phương boss, Giản Tình lái xe tới chỗ
hẹn. Chỗ hẹn của hai người là một nhà hàng Tây cao cấp, có điều phần lớn
những người bên trong đều ăn mặc khá đơn giản nên Giản Tình cảm thấy
hơi lo lắng.
Lúc nhìn thấy người đàn ông vừa quen thuộc lại vừa xa lạ ấy, tim Giản Tình
không kìm được đập nhanh thình thịch. Người đàn ông vốn chỉ luôn tồn tại
trong tin nhắn nay lại ngồi ở trước mặt mình chân thực đến vậy, hơn nữa
còn dùng ánh mắt dịu dàng gần gũi nhìn cô. Tình cảnh này trước đây cô
chưa bao giờ nghĩ tới.
Suốt bữa cơm, Phương boss chỉ tán gẫu với cô vài chuyện lặt vặt, chẳng hề
nhắc tới chuyện tình cảm lấy nửa câu. Giản Tình ăn cơm nhưng đầu óc
không thể tập trung, bởi ngồi tâm sự với boss thế này làm cô quá xúc động.
Hình như mặt cô từ lúc vừa thấy anh vẫn cứ ở trong trạng thái nóng bừng
lên suốt, may mà đèn ở nhà hàng hơi tối nên chắc anh không nhìn rõ tình
trạng lúng túng, khó xử này của cô.
Dùng cơm xong, boss không mời cô đi đâu nữa mà đưa cô về nhà luôn.
Ngay lúc cô sắp lên lầu, Phương boss đột nhiên gọi lại, cười khẽ hỏi: “Tình,
không để cho anh ôm một cái sao?”.