Cho nên nàng luôn luôn cho rằng, với nàng và Lục Anh mà nói, hôn sự
là công bằng.
Thế giới của kẻ mù chính là đơn giản như thế, trừ chính trái tim mình ra,
cái gì cũng không nhìn thấy.
Nàng cảm nhận được Lục Anh cúi người xuống, dùng tay khe khẽ chỉnh
lại mấy sợi tóc mai bị rối của nàng.
Năm đó Lục Anh không nói gì với nàng cả, thẳng thắn đi đến phòng của
Lục lão thái gia.
Lục lão thái gia phẫn nộ, Lục Anh bị phạt quỳ ở nhà trên, ngày đó phụ
thân Lục Văn Hiển của Lục Anh đến tìm mẫu thân, hai người ở trong
phòng nói chuyện một lát, mẫu thân nghẹn ngào nói, “Lục nhị lão gia đồng
ý sẽ khuyên Lục lão thái gia để cho con và Lục Anh thành thân.”
Sau đó nàng hỏi Lục Anh, tại sao lại cưới nàng?
Giống như Lục lão thái gia mắng chửi ngày đó, mấy nữ tử muốn gả cho
Lục Anh, tuỳ tuỳ tiện tiện chọn đại một người cũng tốt hơn một kẻ mù
nhiều.
Lục Anh che bàn tay lên mắt nàng, nửa ngày mới bỏ tay ra.
Nàng ngẩng đầu lên.
Lục Anh nói: “Ta nhìn thấy bóng dáng của ta ở trong mắt của nàng, ta
cảm thấy có lẽ nàng là người duy nhất thật tâm thích ta!”
Lục Anh ở Lục gia có cảnh ngộ thế nào, nàng không phải là không biết,
người ngoài chỉ coi Lục Anh là thiếu niên đắc chí, nhưng lại không biết hắn
cũng bị ép thành ra như vậy.