“Mời thì mời, khó khăn lắm em mới đến một lần, phải mời chứ!
Đợi anh một chút, anh vào phòng thay quần áo!”
Lúc Trương Hoa thay quần áo đi ra, anh mới sực nhớ: “Hôm nay
em đi mua vé, có mua được không?”
Trần Dĩnh đáp: “Mua được rồi, em đã mua chuyến sớm nhất
rồi, như thế có thể về nhà sớm hơn một chút!”
Trương Hoa im lặng một lát rồi nói: “Chúng ta đi thôi!”
8.
Trương Hoa dẫn Trần Dĩnh đến một nhà hàng khá to, Trần
Dĩnh nói: “Sao phải đến nơi sang trọng thế này?”
Trương Hoa đáp: “Anh ăn uống có dinh dưỡng hay không không
quan trọng, nhưng em thì không được, anh sợ mấy quán dọc đường
mất vệ sinh!”
Trần Dĩnh cười nói: “Anh đừng quên giờ anh đang là người thất
nghiệp, thế mà vẫn hoang phí như thế à!”
“Tí tiền này có đáng gì, hơn nữa cũng đâu phải anh bỏ tiền vì
em, là vì đứa bé đấy chứ!”
Nói rồi cả hai cùng ngây ra. Trương Hoa không ngờ mình lại buột
miệng nói ra câu đó, còn Trần Dĩnh thì cảm thấy cuối cùng anh
cũng chịu quan tâm đến đứa bé. Cho dù thế nào, câu nói này của
Trương Hoa khiến cho cả hai đột nhiên cảm thấy có sợi dây nào đó
níu hai người lại gần nhau một chút.
Một lát sau, Trần Dĩnh mới nói: “Xem ra anh vẫn quan tâm đến
đứa bé!”