5.
Trần Dĩnh cố nặn ra một nụ cười, sau đó nói: “Con đã tìm được
nhà ở bên ngoài rồi, con về lấy ít đồ ạ!”
Mẹ Trương Hoa chỉ ừ rồi không nói gì thêm, cũng không biết
phải nói gì. Mẹ Trương Hoa hiểu bây giờ Trần Dĩnh đã không thể
tiếp tục sống ở đây, bản thân bà cũng không có lí do gì để giữ cô lại,
có giữ lại cũng chỉ gây khó xử cho cả hai.
Mẹ Trương Hoa ngồi trong phòng khách, còn Trần Dĩnh vào
phòng thu dọn đồ đạc. Thực ra đồ đạc Trần Dĩnh đã thu dọn gần
hết từ tối qua rồi, vì vậy chẳng mấy chốc đã mang đồ ra ngoài.
Mẹ Trương Hoa nhìn thấy Trần Dĩnh xách vali to vội đến giúp:
“Bụng to thế này… để tôi giúp một tay!”
Trần Dĩnh mỉm cười: “Không sao ạ, bên ngoài có lái xe taxi rồi,
con gọi anh ta đến giúp một tay!”, nói rồi liền ra ngoài gọi lái xe
vào.
Đợi lái xe xách đồ ra xe, Trần Dĩnh nhìn mẹ Trương Hoa một lát
rồi nói: “Con xin lỗi đã làm phiền nhà ta bao lâu nay!”. Mẹ Trương
Hoa nhìn Trần Dĩnh, cũng chẳng biết nói gì. Trần Dĩnh đợi một
lát rồi khẽ nói: “Thế thôi con đi đây ạ!”, nói rồi liền quay người
vội vã đi nhanh ra ngoài, sợ mẹ Trương Hoa nhìn thấy những giọt
nước mắt của mình.
Mẹ Trương Hoa ngồi ngây ra trong phòng khách, nhìn Trần
Dĩnh đi ra khỏi sân, trong lòng vô cùng khó chịu. Bà thực lòng không
muốn tin Trần Dĩnh là loại con gái lăng nhăng như vậy, cho dù
nhìn thế nào bà cũng thấy không giống, thế nhưng tất cả những
chuyện này đều là sự thực.