Lúc này Trần Dĩnh mới hay “lỗ hổng” mà mình đã tạo ra sẽ mãi
mãi không thể biến mất, càng không thể bị che đậy bởi những viễn
cảnh tươi đẹp do cô tưởng tượng ra. Vốn tưởng bản thân mình có thể
trốn chạy khỏi những sai lầm này, giờ mới thấy “chạy trời không
khỏi nắng”. Đáng lẽ ra cô phải hận Cổ Vân Vân, nhưng sự tuyệt vọng
trong lòng khiến cô chẳng còn sức để căm hận Cổ Vân Vân nữa.
Những chuyện này sớm muộn gì cũng phải xảy ra, không thể tránh
khỏi, cho dù Cổ Vân Vân không nói cũng sẽ có người khác nói ra.
Bao lâu nay cô đã quen với viễn cảnh hạnh phúc, thậm chí bắt
đầu quen với sự thay đổi thái độ của Trương Hoa, nhưng hạnh phúc
đã tan tành như bong bóng xà phòng chỉ sau có một đêm. Suốt cả
buổi tối, bố mẹ Trương Hoa và Nhã Vận không vào phòng Trần
Dĩnh. Trần Dĩnh biết đã đến lúc cô nên rời khỏi căn nhà này.
Ngày hôm sau Trần Dĩnh dậy từ sớm, mẹ Trương Hoa vẫn đang ở
trong nhà bếp nấu nướng, Trần Dĩnh vẫn gọi mẹ như bình thường,
sau đó nói: “Con đi làm đây!” Mẹ Trương Hoa đứng ở trong bếp nhìn
theo, định nói gì nhưng lại thôi. Đây là lần đầu tiên Trần Dĩnh
không ăn sáng ở nhà mà đi làm luôn. Cô đến công ty từ rất sớm
nhưng xin nghỉ một ngày, sau đó ra ngoài tìm phòng. Vì sắp đến
tết nên rất nhiều người trả phòng thuê, vì vậy Trần Dĩnh nhanh
chóng tìm được nhà.
Trần Dĩnh biết nhiều lắm cũng chỉ ở khoảng mười ngày là
phải về quê. Nhưng tiền thuê trọ trả theo tháng, đành phải trả tiền
thuê một tháng. Đợi làm xong thủ tục thuê nhà cũng đến chiều
rồi.
Trần Dĩnh quay về nhà. Lúc về đến nhà chỉ có mẹ Trương
Hoa ở nhà, bố Trương Hoa và Nhã Vận đều đã ra ngoài. Mẹ Trương
Hoa nhìn thấy cô liền hỏi: “Sao về sớm thế?”