“Ấn tượng tốt cần bản chất thực sự, là những thứ bên trong
tâm hồn chứ không phải cái ngoài bề mặt!”
Cổ Vân Vân trầm ngâm một lúc, biết nói không lại Trương Hoa,
cuối cùng đành nói: “Tôi làm những việc này còn không phải là vì
cậu hay sao? Đâu phải cậu không hiểu dụng ý của tôi?”
Trương Hoa cao giọng: “Tôi không hiểu! Tôi chỉ biết cậu có làm
những chuyện ấy cũng vô ích mà thôi, tôi đã nói rõ ràng với cậu từ
lâu rồi!”
Cổ Vân Vân mặc kệ Trương Hoa, chỉ chăm chú lái xe. Trương Hoa
cũng không nói gì thêm, trầm ngâm suốt cả quãng đường. Đến
trước khu chung cư, Trương Hoa không nói gì mà xuống xe luôn. Cổ
Vân Vân đột nhiên lên tiếng: “Tôi có thể lên nhà ngồi không?”
Trương Hoa hỏi vặn lại: “Cậu thấy có thích hợp không?”
Nói rồi mặc kệ Cổ Vân Vân và đi thẳng lên lầu.
Cổ Vân Vân dừng xe lại một lát, cuối cùng lái xe bỏ đi.
7.
Cổ Vân Vân vừa lái xe vừa khóc, cô không hiểu sao mình tự nhiên
lại thành ra như vậy. Từ nhỏ đến lớn cô luôn được nuông chiều,
muốn có gì gần như đều có thứ nấy.
Rồi cô lại nghĩ, thực ra Trương Hoa chỉ là một người đàn ông
bình thường, tại sao cô lại thích anh ta đến thế? Kể từ khi học đại
học đã có thiện cảm như vậy, mãi đến giờ vẫn không thể quên được.
Đặc biệt là sau “lần đầu tiên” với Trương Hoa, cái ý nghĩ ấy càng
mãnh liệt, càng khao khát có được người đàn ông này.