Hơn nữa nghe xong những điều anh cả nói, trong lòng Nhã Vận
nảy sinh hai nhận thức: Một, bản thân mình đã là người lớn, hai,
mình rất hiền hậu. Đương nhiên Nhã Vận rất vui vì hai nhận thức
trên, cảm thấy từ nay về sau, làm việc gì cũng phải tương xứng với
hai điểm này.
Vì vậy sau khi trầm ngâm một lúc, Nhã Vận liền đi ra ngoài
phòng khách, chủ động xin lỗi Trần Dĩnh đang ngồi trên ghế. Câu
nói này khiến Trần Dĩnh đang hoang mang sực tỉnh, vội vàng đứng
dậy nói: “Không sao, không sao! Nhã Vận, em ngồi xuống đây!
Trên bàn có đồ ăn đấy, để chị đi rót nước cho em!”
7.
Nhã Vận vẫn không chịu nói chuyện với Trần Dĩnh, chỉ nói
chuyện với Lưu Huệ Anh. Lưu Huệ Anh cũng cố gắng hết sức để
cân bằng không khí trong phòng, vì vậy cố ý nói đùa rất nhiều
với Nhã Vận. Trong phòng gần như chỉ có tiếng nói chuyện của Lưu
Huệ Anh với Nhã Vận, Trương Hoa và Trần Dĩnh hầu như im lặng.
Trần Dĩnh đột nhiên móc tiền trong túi ra, sau đó đưa cho Nhã
Vận, nói: “Đây coi như chị dâu, à không, coi như chị lì xì cho em!”,
Nhã Vận không lấy mà nói thẳng: “Em không cần!”, khiến cho tay
Trần Dĩnh không biết nên rụt lại hay tiếp tục đưa ra.
Lưu Huệ Anh nhìn thấy liền cười nói: “Trong nhà chỉ có mình
em là bé, bọn chị lì xì em là phải rồi, chị Huệ Anh cũng lì xì cho em
này!”, nói rồi liền rút tiền trong túi ra. Nhưng Nhã Vận đều
không nhận.
Trương Hoa đến gần, bảo Trần Dĩnh và Lưu Huệ Anh cất
tiền đi: “Nhã Vận năm nay mười tám tuổi rồi, cứ coi như đây là lần