Trần Dĩnh vẫn chỉ cười: “Đấy là cảm giác mà anh ấy mang đến
cho em khi ở nhà, nếu như em nhìn thấy sự thành công của anh ấy
ở
công ty cùng với những thủ đoạn của anh ấy trong cuộc cạnh tranh
trên thương trường, em sẽ biết anh ấy đã thay đổi như thế nào!”
Lúc Nhã Vận về đến nhà, bố mẹ đang ngồi ở cổng chờ cô,
nhìn thấy con gái xuống xe mới thở phào nhẹ nhõm. Mẹ Nhã Vận
trách: “Để bố đi đón có phải là đỡ lo lắng gặp chuyện gì trên đường
không!”
Nhã Vận làm bộ như người lớn, vỗ vai mẹ, nghiêm túc nói: “Mẹ
yên tâm, con đã lớn rồi mà!”. Mẹ Nhã Vận thở dài: “Cái con bé này,
cứ như là người lớn không bằng!”
Vào trong nhà, mẹ Nhã Vận vội hỏi: “Chị dâu con dạo này thế nào
rồi? Béo hay gầy? Đứa bé thế nào?”
Nhã Vận bật cười: “Chị dâu bụng to lên đương nhiên là phải béo ra
rồi!”
“Mẹ không nói cái bụng, cả người trông thế nào ấy?”
Nhã Vận ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: “Con không để ý, hình như
là vẫn vậy, chẳng béo cũng chẳng gầy!”, rồi lại vội vàng nói: “Nhưng
bố mẹ cứ yên tâm, sức khỏe của chị dâu hiện giờ vẫn ổn, cháu nội của
bố mẹ cũng vẫn ổn, chỉ có điều chỗ ở của chị ấy hơi nhỏ, có vẻ
thiếu ánh sáng!’
Mẹ Nhã Vận ngoảnh đầu lại nói: “Ông à, hay mai ông đi xe buýt
đến công ty đón con Dĩnh về nhà ở, một mình nó ở ngoài sao được?
Ngộ nhỡ có chuyện gì nào ai biết mà giúp!”
Nhã Vận vui vẻ nói: “Con đồng ý, con biết địa chỉ công ty chị
dâu, bố có thể đến thẳng đấy đón chị ấy về!”