Trương Hoa thành thật đáp: “Chắc là không!”
Cổ Triết Đông lại hỏi: “Thế cậu có biết tôi có hút thuốc hay
không không?”
Trương Hoa nói: “Tôi cũng có biết là chủ tịch không hút thuốc!”
Cổ Triết Đông mỉm cười, sau đó nói: “Nói một cách chính xác là
gần mười năm nay tôi không hút thuốc! Lúc bằng tuổi cậu, tôi hút
không kém cậu đâu, lúc ấy cũng nghĩ chắc không thể bỏ thuốc,
nhưng về sau sức khỏe có vấn đề, bác sĩ khuyến cáo không được
hút thuốc nữa, vì vậy bây giờ cậu thấy đấy, tôi không hút thuốc
nữa!”
Trương Hoa vẫn không hiểu tại sao đột nhiên Cổ Triết Đông lại
hỏi chuyện này, chỉ biết trầm ngâm. Cổ Triết Đông lại hỏi: “Giả sử
cho cậu đầy đủ tự do, cậu muốn theo đuổi nghề gì? Hay nói cách
khác, cậu muốn trở thành người như thế nào?”
Trương Hoa ngẫm nghĩ rồi thẳng thắn nói: “Trước đây tôi từng
có rất nhiều lí tưởng, chỉ có điều mong muốn nhất vẫn là có một
cuộc sống tự do và yên ổn!”
“Cậu có biết lí tưởng lúc trẻ của tôi là gì không?”
Không đợi Trương Hoa trả lời, Cổ Triết Đông nói luôn: “Là làm ca
sĩ!”, nói rồi bật cười, sau đó nhìn Trương Hoa nói: “Có phải rất
không phù hợp với thân phận hiện tại của tôi không?”
Trương Hoa chỉ cười, sau đó nói: “Tôi có thể hiểu được!”
Cổ Triết Đông nói tiếp: “Ừ, có lẽ cậu hiểu được, mỗi người khi
còn trẻ đều có lí tưởng, hay nói cách khác chính là giấc mộng,
nhưng những người có thể thực hiện ước mơ hồi trẻ của mình cực kì
ít!”