“Tôi không chỉ biết anh ở đây mà còn biết anh cụ thể ở phòng
nào, biết con trai anh học ở trường nào, thậm chí một vài chuyện về
vợ anh, có thể anh không biết nhưng tôi thì biết”.
Vu Hâm nhíu mày nói: “Anh nói thế ý gì? Rốt cuộc anh muốn
gì? Tìm tôi có chuyện gì?” Ngô Phong Hải đi đến trước mặt anh ta,
nói: “Đương nhiên là có chuyện, không có chuyện tôi tìm đến anh
làm gì?”
“Có chuyện gì?”
Ngô Phong Hải rút thuốc lá ra, châm lên rồi nói: “Tôi khác với
Trương Hoa, mọi việc tôi làm rất đơn giản và dứt khoát, đặc biệt là
trong chuyện riêng tư, vì vậy tôi nói đơn giản với anh thôi, nếu sau
này anh còn dám tiếp cận Trần Dĩnh một bước hoặc gọi điện cho
chị ấy, tôi có thể đảm bảo chắc chắn sau này anh sẽ vô cùng hối
hận!”
Tiếp đó, Ngô Phong Hải nhả từng chữ một: “Ngô Phong Hải này
nói được làm được!”
Vu Hâm nói: “Anh dám đe dọa tôi ư?”
“Đây không phải là đe dọa, đây là cảnh cáo!”
“Tôi thích ai là quyền tự do của tôi, Trần Dĩnh hiện nay đang
độc thân, tôi thích cô ấy chẳng có gì là sai cả. Nếu như anh dùng
phương pháp đe dọa để khủng bố tinh thần tôi, tôi có thể kiện anh!”
Ngô Phong Hải chăm chú nhìn Vu Hâm, sau đó nói: “Nói hay
lắm, suýt nữa thì tôi sợ phát khiếp lên rồi, nếu anh đã thích nói
lý, vậy để tôi nói lý với anh nhé!”
Ngô Phong Hải rít một hơi, sau đó phả khói vào mặt Vu Hâm. Vu
Hâm tránh đi, nói: “Làm gì thế hả?”