ĐẤT NGHỊCH - Trang 103

- Cậu có thể nói sơ qua tôi nghe trước ….
- E rằng sớm quá đấy ! Ông Lê Phi là một con người “được” lắm, tôi biết.
Và tôi không muốn bàn tay một người như thế phải nhúng vào máu. Chỉ
mong rằng tên hung phạm sẽ ….gặp ông, như có lần ông đã nói và để tùy
quyền ông định liệu … Thế nào, ông nghĩ sao, ông hương quản ?
Hương quản Đặng Sâm không dè Trọng Minh lại nói năng quyết liệt như
vậy. Trước thái độ trầm tĩnh, sáng rõ như ban ngày của chàng trai, Đặng
Sâm chẳng còn biết tính sao, ngoài một nước gật đầu chấp nhận.
- Thôi được ! Tùy cậu ! Nếu cậu muốn đùa giỡn với lửa, xin cứ tùy tiện.
Chỉ mong cậu, nếu có thì giờ, nghĩ tới lời khuyên của tôi một chút. Kinh
nghiệm trường đời cho biết: có nhiều sự thực ….không nên biết tới, và nhất
là không nên nói ra ….

***

Chi Thoa kinh hãi rụng rời. Em rú lên:
- Ối ! Đừng, anh Giậu !
Thản nhiên như không nghe tiếng gì hết, gã Giậu vẫn tiến bước, hai tay
chĩa thẳng, trong khi cô bé cứ lùi, lùi mãi. Mặc dầu tuổi còn non nớt, Chi
Thoa cũng trực cảm được ý nghĩa rùng rợn trong ánh mắt rực sáng của gã
thanh niên.
Miệng vực sâu chỉ còn cách chừng vài thước. Trong đầu óc sôi bỏng, nóng
hừng hực của Giậu chỉ vang vang có một ý nghĩ duy nhất: “ sát nhân để
diệt khẩu”. Có mỗi mình con bé nầy biết sự thực thế nào mà thôi. Vậy chỉ
có cách nầy mới khiến nó im miệng được:
- Anh Giậu !
Tiếng rú thét của Chi Thoa đã trở thành lời van xin thống thiết. Thời gian
ánh chớp, sau một thoáng trợn tròn mắt kinh hoàng, ngây người như con

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.