Daihongcat
Đấu chiến thắng Phật
- 27 -
Trương Thiên Nhạn đưa tay vuốt chòm râu bạc, ông ta đã gom đủ hàng hóa
và đang chuẩn bị lên đường. Sau cuộc chiến ở đại mạc, Trương Thiên Nhạn
bị cơn bão cát vùi lấp và khi chui lên được thì ông ta chỉ còn thấy xung
quanh đầy xác chết. Ông ta đành phải quay lại Cực Lạc Thành, kể lại sự
việc với Trúc Mẫu, vay tiền, mua hàng hóa và thuê mướn các cao thủ để áp
tải về Đại Hải.
Lá cờ có hình con chim nhạn lại tung bay phấp phới như minh chứng cho
sự trường tồn của Lạc Nhạn Thần Phong Trương Thiên Nhạn.
Khi bước vào căn lều chỉ huy, bên chiếc bàn đá vuông, ông ta thấy một
bóng đen to lớn, một người đàn ông râu rậm, đầu chít khăn đã ngồi đó từ
lúc nào. Trương Thiên Nhạn thoáng giật mình nhưng sự từng trải chiến
trường vẫn giữ cho ông ta sự bình tĩnh cần thiết.
Người đàn ông nói “Chắc ông không ngờ sẽ còn gặp lại ta…”.
Trương Thiên Nhạn bước đến bên bàn, ngồi xuống đối diện với người đàn
ông và nói “Tuy đại hiệp để râu dài và nom già đi rất nhiều nhưng lão phu
vẫn nhận ra ngay – Lạc Nhạn Bảo luôn luôn vinh dự được tiếp đón đại
hiệp”.
Từ Mục Phong lạnh lùng nói “Chắc ông đã nghe chuyện ở Bình nguyên
vàng”.
Trương Thiên Nhạn trả lời “Trên mọi nẻo đường của Con Đường Tơ Lụa
đều biết chuyện này, lão phu xin chía buồn cùng đại hiệp”.
Từ Mục Phong cười gằn “Lịch duyệt trên giang hồ và thân thiết với Trúc
Mẫu như ông không lẽ lại không biết cha con họ Diệp đều là giả mạo ?”.
Trương Thiên Nhạn dường như giật bắn người, ông ta suy nghĩ hồi lâu rồi
nói “Lão phu xin thề trước vong linh của tổ tiên, trước sự an nguy của tất cả
mọi người sống trong Lạc Nhạn Bảo, với danh dự của Lạc Nhạn Thần
Phong Trương Thiên Nhạn mấy chục năm bôn tẩu trên chốn giang hồ chưa
từng làm việc gì hổ thẹn với lương tâm rằng lần đó là lần đầu tiên lão phu