lúc thì như những làn gió đen cuồn cuộn, lúc thì như luồng chớp sáng trắng
lòa, kiếm ảnh trùng trùng như hàng ngàn cơn bão cát…
Bạch Cốt Tinh cố tình đứng phía trước, Kim giáp bảo của nàng hứng thêm
mấy Phi đao nữa.
- Thổ Thú Thần, có bao nhiêu Phi đao hãy tung ra hết…
Kim giáp bảo sáng lên rực rỡ nhưng Thổ Thú Thần không hề nao núng,
thanh đao nhỏ bé trong tay lão vẫn tung bay, đẩy bật cả Tâm kiếm lẫn Cổ
kiếm.
Rồi một luồng sáng lóe lên như chớp, Taklamakan rung chuyển dữ dội rồi
trở lại im lìm…
Đã nửa đêm rồi, đã đến giây phút quyết định thắng bại, đâu đó chợt vang
lên tiếng kêu đau thương của cuộc đời…
Vương Việt đứng yên lặng, trên tay chàng Lưỡng diện đao dính chặt vào
Tâm kiếm.
Thổ Thú Thần sững sờ…
Bạch Cốt Tinh cũng giật mình kinh ngạc… Cả bầy quái thú bao vây xung
quanh cũng thế…
Chỉ có Tâm ý mới đỡ được Phi đao, chỉ có Định Tâm thì Phi đao mới
không xuyên qua được.
Con Quỷ Ba Mắt buột miệng “Định Tâm kiếm… không ngờ trên đời này
lại có người luyện thành Định Tâm kiếm…”.
Sự im lìm dường như mãi kéo dài… Vầng trăng trên đỉnh Taklamakan trở
nên lu mờ hẳn, cảnh vật chìm vào màn tối.
Thổ Thú Thần đột nhiên đưa Phi đao lên tự đâm thẳng vào cổ, Bạch Cốt
Tinh cố gắng sấn đến đâm Cổ kiếm vào tim lão… Hai mắt Thổ Thú Thần
sáng chói lên, miệng mấp máy “Ta hiểu rồi… ta hiểu rồi…”.
Không biết trước khi chết lão đã hiểu điều gì?
Có thể lão hiểu rằng có người đỡ được Phi đao thì thời độc bá của Thổ Thú
Thần đã hết ?
Hay có thể lúc đó lão chợt hiểu cuộc sống là phù du?
Hay lão đã hiểu được những âm mưu của Kim Tài Thần?