ĐẤU PHÁ HẬU CUNG - Trang 57

Nhưng ngoài dự đoán của mọi người là, lúc Minh Uyên đi ngang qua

Lục Khê thì đột nhiên dừng lại, nhìn nàng cười nói: "Ngươi tên là Lục Khê
à?"

Chỉ như vậy, cả đại điện liền xôn xao, kể cả Thái hậu cũng hơi ngẩn ra.

Lục Khê thầm đổ mồ hôi lạnh, nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười khẽ:

"Bẩm hoàng thượng, nô tỳ tên là Lục Khê ."

Chỉ là một nụ cười nhẹ, không nồng không nhạt, như mây như nước,

giống như một làn gió xuân phất qua mặt, mà mỹ nhân ở sau cây liễu vừa
nghi hoặc vừa mừng rỡ hỏi ngươi: "Ơ, sao ngươi lại biết tên của ta?"

Minh Uyên bị nụ cười này làm cho nhíu mày: "Ngây thơ như tuyết giữa

núi, sáng trong tựa trăng rằm. Mỹ nhân khuynh thành, trẫm sẽ ghi nhớ."

Nói xong, hắn cười vang, bước nhanh ra khỏi Trường Nhạc cung, không

buồn bận tâm đến nét mặt của Thái hậu.

Lục Khê cũng hiểu, việc mình đi gặp Thái hậu, hoàng thượng không chỉ

biết, mà còn đang âm thầm gián tiếp nói với Thái hậu, hắn chờ hành động
tiếp theo của bà ta.

Ở trước mặt mọi người chỉ hỏi tên của nàng, đây chẳng phải là môt đòn

đánh phủ đầu mạnh mẽ sao? Ánh mắt của chúng tiểu chủ gần như có thể
nấu chín nàng, sắc mặt của Thái hậu cũng vô cùng khó coi, hành động lần
này là muốn chứng minh rằng, dù cho Thái hậu dùng Lục Khê để làm gì,
hắn cũng có thể khiến công sức của bà ta thành công dã tràng.

Tần Vũ máy móc bước đến chính điện, đọc lại quy củ ở hậu cung lần

nữa, trong lúc đó, phần lớn các tiểu chủ đều không yên lòng, những người
trầm ổn hơn chút vẫn cúi thấp đầu nghĩ tới chuyện khác, còn ai táo bạo hơn
thì bày tỏ sự bất mãn với Lục Khê ra mặt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.