ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 384

Nhất định hắn nghĩ buổi tối tôi mất ngủ, ban ngày sẽ ngủ, nên dùng tiếng

đàn đánh thức tôi dậy.

Tôi vội vàng khoác thêm áo ngủ, đi chân trần chạy ra khỏi phòng ngủ,

đứng trước lan can ở lầu hai, từ trên cao nhìn xuống ——

Bên ngoài cánh cửa to lớn trong suốt kia, ánh mặt trời chói lọi, Ngô Cứ

Lam mặc một bộ áo trắng, ngồi trước chiếc đàn dương cầm màu đen, đang
đánh đàn. Trong ánh nắng buổi sáng sớm nhàn nhạt, nửa người trên của hắn
giống như pho tượng đá cẩm thạch hoàn mỹ trong điện thần Hy Lạp, những
ngón tay thon dài linh hoạt mơn trớn trên những phím đàn đen trắng nằm kề
nhau, khúc nhạc du dương giống như dòng suối từ trong khe núi tuông trào
đổ xuống.

Tôi dựa vào lan can, lẳng lặng nhìn hắn, trong cuộc sống này, có lẽ đây là

cảnh sắc tươi đẹp nhất mà tôi được chiêm ngưỡng.

Đánh xong khúc nhạc, Ngô Cứ Lam ngẩng đầu nhìn về phía tôi.

Có lẽ ánh mắt của tôi đã sớm toát ra cảm giác tràn ngập nhu tình thỏa

mãn ở trong lòng, hắn im lặng nhìn tôi một thoáng, sau đó nói: “Anh đã
chuẩn bị xong điểm tâm.”

Tôi cười tươi với hắn, nói: “Em đi rửa mặt đánh răng, sẽ lập tức xuống

ngay.”

Dùng xong điểm tâm, tôi hỏi Vu Tịnh Tịnh hôm nay có sắp xếp gì không.

Tôi vốn nghĩ nhất định phải gặp mặt ông chủ của Vu Tịnh Tịnh một lần,

nhưng Vu Tịnh Tịnh nói hôm nay ông của của cô ấy có việc bận, nên tạm
thời sẽ không gặp tôi.

Ông ta phái hai luật sư đến nhà nghỉ, tôi vừa uống cà phê với Ngô Cứ

Lam, vừa ký hợp đồng. Tôi ủy thác công ty bán ra hai tảng đá, đối phương

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.