ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 420

tôi một cái: “Ăn cơm!”

Tôi ngồi xuống bên cạnh hắn, vừa uống sữa, vừa thần bí hỏi: “Có muốn

biết em đang vui vẻ chuyện gì hay không?”

Ngô Cứ Lam liếc mắt nhìn tôi một cái, hoàn toàn nhìn thấu ý đồ xấu xa

của tôi, thản nhiên nói: “Cho dù anh có nói gì, em cũng sẽ không nói cho
anh biết.”

Tôi ảo não nói: “Mặc kệ em nói cái gì, anh cũng nên nói là ‘anh muốn

biết’ chứ.”

Hắn phối hợp nói: “Anh muốn biết.”

Tôi khoái trá nói: “Em sẽ không nói cho anh biết!”

Ngô Cứ Lam dùng dao nĩa lấy thêm một miếng thức ăn bỏ vào miệng, tỏ

ra lãnh đạm nói: “Thật khó tưởng tượng được, lúc này anh lại cùng em nói
mấy câu nhàm chán như vậy.”

Tôi trừng mắt liếc hắn, “Ngô tiên sinh, anh nói vậy là có ý gì?”

Hắn còn chưa ngẩng đầu lên, đã nói: “Thứ khó tưởng tượng không phải

là nói chuyện nhàm chán, mà chính là anh lại nói mấy câu ngọt ngào như
vậy.”

Tôi giống như đột nhiên bị nhúng vào một cái bình mật ong, từ đầu đến

chân đều ngọt đến lâng lâng. Nhưng cái người vừa nói mấy câu ngon ngọt
kia lại giống như hoàn toàn không cảm giác được lời ngon tiếng ngọt của
mình. Cho dù là nét mặt, hay giọng nói, cũng giống như đang trần thuật
khách quan một sự thật bình tĩnh đến lạnh nhạt.

Tôi cười tủm tỉm nhìn hắn, càng nhìn càng cảm thấy vui vẻ, nhịn không

được lại gọi thêm một tiếng “Ngô tiên sinh”, Ngô Cứ Lam ngẩng đầu nói

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.