ĐỆ NHẤT PHU NHÂN TRẦN LỆ XUÂN - Trang 510

Tiền cho chính phủ mượn 25 triệu đô-la năm 195?, không kể tiền viện trợ
quân sự, kinh tế, mấy trăm triệu đô-la mỗi năm…

Rồi nàng cười nói:

- Tính theo giá chính thức một đô-la ăn 35 đồng bạc Việt Nam, mình cũng
đã có hàng bao nhiêu tỷ rồi. Tính sơ qua, cháu chỉ trích lấy 20 phần trăm
trong số đó, dì xem cháu có được bao nhiêu.

- Có lẽ bà cố vấn cũng có đến hàng trăm triệu.

Trong lúc cao hứng vì hơi rượu buổi dạ tiệc tiếp tân vừa xong, Lệ tâm sự
cùng bà dì:

- Lúc này bạc triệu cháu không thèm để ý. Cháu nói bạc triệu Việt Nam ấy.
Cháu chỉ muốn bao nhiêu tiền bạc của cháu là ngoại tệ, đô-la, phật lăng
Pháp, phật lăng Thuỵ Sĩ. Dì nghĩ coi: cả một dân tộc hùng mạnh nhất thế
giới đóng góp viện trợ cho mình, cung phụng một dòng họ, mà cháu may
mắn chiếm giữ được một vai quan trọng, dại gì cháu lại bỏ qua! Tiền bạc
không có mùi, đồng đô-la lại được giá hơn cả, người ta mang đến tận tay,
chỉ có là ngốc mới không lấy thôi. Không nói dì cũng rõ, cháu của dì cũng
không đến nỗi ngu si gì mà không tóm lấy cơ hội ngàn năm một thuở này.
Cháu nhận thấy tất cả đều chỉ là trò hề, và sống chỉ là đóng kịch, vụng về
hay khéo léo thôi.

Rượu ngấm, Lệ nói thao thao như muốn trút bao nhiêu nỗi chất chứa trong
lòng trước bà dì e dè với những lời lẽ táo bạo của "bà cố vấn":

- Còn ông anh chồng "Đức Cha" của cháu nữa, dì hay đọc chuyện có biết
Raspoutine không? Thế mà người ngoài lại bảo cháu là Lucrèce Borgia? Dì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.