ĐỆ NHẤT PHU NHÂN TRẦN LỆ XUÂN - Trang 657

thống làm như anh ấy là chồng em khỏng bằng! Ghen bậy ghen bạ, vô lý
rứa? Đã không biết ơn em thì thôi, lại còn rắc rối nữa. Em đã phải hết hơi
hết sức mới nói cho lão đại sứ nghe, nhận lời ủng hộ mình đến kỳ cùng.
Còn anh, anh phải thưởng công cho em cái gì thiệt xứng mới được? Thôi
tới giờ rồi, em phải đi đây. Chiều gặp anh nhé!

Lệ đặt ống nói, kiêu hãnh bước xuống tầng cấp dinh Độc Lập, như một nữ
hoàng khuất phục tất cả dưới tay nàng.

Giữa lúc đó, tại văn phòng, Ngô Đình Diệm tức tối bảo em:

- Như vậy mà chú để yên, thì thiệt tôi không hiểu nổi chú ra sao nữa! Thím
làm loạn ngay tại dinh này, tôi làm Tổng thống thì còn mặt mũi nào mà ngó
thiên hạ nữa?

Người chồng đau khổ lầm lỳ ngồi yên, nhả khói thuốc lá mù mịt, rồi phá
tan không khí im lặng bằng một câu hỏi bất ngờ:

- Vậy bây giờ anh biểu tôi phải cư xử ra sao đối với nhà tôi?

Diệm nhìn thẳng vào mặt em, không biết trả lời thế nào, bước đến dưới cây
thánh giá, ngước lên như cầu cứu, làm dấu chữ thập, rồi quay lại nói:

- Chú làm cố vấn cho tôi, bao nhiêu việc khó khăn, chú đều giải quyết một
cách dễ dâng, còn đến việc này, việc riêng của chú, không lẽ chú chịu bó
tay để thím làm loạn hay sao?

- Anh có muốn cho tôi giết nhà tôi không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.