ĐỆ NHẤT SỦNG - Trang 1471

CHƯƠNG 246: LỄ NÀO, SỢ CHÁU TỔN THƯƠNG BÀ?

CHƯƠNG 246: LỄ NÀO, SỢ CHÁU TỔN THƯƠNG BÀ?
Bà cụ bàng hoàng, hơi thở bỗng trở nên hỗn loạn.
Bà vốn nghĩ chỉ cần Tu Kiệt nghe điện thoại và bảo anh đến đây, đợi sau khi Tu Kiệt đến rồi thì tình cảnh của bà
sẽ tốt hơn thôi.
Nhưng bà đã quên Cơ Uyển mới vừa rời khỏi nơi này.
Mà Cổ Vị Y… Bà không biết sau lưng cô ta còn có ai nữa?
Nhưng chắc hẳn trong nhà họ Mộ này, còn có người rất lợi hại đang bắt tay với Cố Vị Y.
“Bà nội?” Điện thoại được kết nối, giọng nói của Mộ Tu Kiệt vang lên: “Sao muộn vậy rồi mà bà vẫn chưa nghỉ
ngơi?”
Bà cụ vẫn không nói chuyện, chỉ nắm chặt điện thoại, nhìn Cố Vị Y.
Bà già đáng chết này, sau khi nhìn thấy dung nhan thật sự của Cố Cơ Uyển, bà ta đã đoán được rồi.
Cũng may cô ta còn có chiêu phòng hờ.
Bằng không đêm nay nhất định sẽ có chuyện.
“Bà nội?” Mộ Tu Kiệt mãi mà không nghe thấy giọng nói của bà cụ, anh chau mày, trong lòng hơi lo lắng.
“Bà nội, có phải bây giờ bà không khỏe không? Con sẽ qua đó ngay bây giờ.”
“Không cân.” Giọng nói của bà cụ cực kỳ tỉnh táo.
Sau khi nhìn khuôn mặt tràn ngập nụ cười tự tin của Cố Vị Y bà cụ cụp mắt, khẽ nói: “Tu Kiệt, bà mong cháu hứa
với bà một chuyện.”
“Bà muốn cháu hứa chuyện gì?” Mộ Tu Kiệt cảm thấy lo lắng vô cớ.
Anh mới trở về từ bên ngoài, lúc này đang muốn đi tắm rửa sau đó nghỉ ngơi.
Cuộc điện thoại của bà cụ đã khiến anh ngừng lại, sau đó khoác áo khoác mỏng rời khỏi phòng.
“Tu Kiệt, con còn nhớ trước đây bà đã từng nói, bà vẫn còn một người không bỏ được không?”
“Bà nội, bà nói Cố Vị Y sao?”
Cố Vị Y đang ngồi trước mặt bà cụ, về cơ bản cô ta có thể nghe thấy những gì Mộ Tu Kiệt nói.
Bà cụ không hề trả lời Mộ Tu Kiệt, chỉ nói: “Bà nội chỉ còn lại người thân duy nhất đó thôi, Tu Kiệt, con hứa với
bà nội sẽ bảo vệ con bé ấy, cưới con bé và bảo vệ con bé suốt đời. Bà nội cầu xin con đấy.”
Lần này, đến lượt Mộ Tu Kiệt ở đầu bên kia điện thoại không nói lời nào.
Cố Tu Kiệt im lặng khiến Cố Vị Y nhất thời nóng ruột.
Cô ta nhìn bà cụ, không ngừng ám chỉ bà nói thêm chút gì nữa nhưng bản thân cô ta lại không dám làm ầm lên.
Bà cụ khẽ thở ra một hơi sau đó mới nói: “Tu Kiệt, bảo vệ cháu gái bảo bối của bà, cả đời này đừng làm hại nó,
con hứa với bà nhé.”
“Được.” Mộ Tu Kiệt có thể làm được yêu câu này.
Anh bước ra khỏi tiền sảnh của Vọng Giang Các, bước đi trong gió: “Bà ơi, con đến ngay.”
Cố Vị Y ngẩn ra, vội vàng trừng mắt nhìn bà cụ lắc đầu.
Bà cụ không nói gì, chỉ cần Tu Kiệt bây giờ đi qua đây thì chỗ bà sẽ không bị uy hiếp gì nữa.

Nhưng Cơ Uyển bên kia thì phải làm sao?
Ban đêm ban hôm nếu người của Cố Vị Y đưa con bé xuống núi, không ai biết trên đường sẽ xảy ra chuyện gì?
Cơ Uyển…trước hết phải để cho con bé an toàn hết đêm nay đã.
“Tu Kiệt, con đừng đến đây bà nội đã lên giường nghỉ ngơi rồi.”
Mộ Tu Kiệt dừng bước nhìn đồng hồ, đã gần mười một giờ rồi, quả thật thời gian cũng không còn sớm nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.