ĐỆ NHẤT SỦNG - Trang 751

CHƯƠNG 164: THẬT ĐÓ, KHÔNG GIẬN NỮA.

CHƯƠNG 164: THẬT ĐÓ, KHÔNG GIẬN NỮA.
Lâm Duệ suýt chút nữa bị khuôn mặt đầy máu của Mộ Tu Kiệt doạ sợ chết khiếp rồi.
Muốn dìu anh lên xe, nhưng cậu cả Mộ cứ mãi ôm chặt lấy Cố Cơ Uyển, vẫn dùng cơ thể của mình để bao bọc cô
trong lòng.
“Mợ chủ, mợ chủ phải đích thân đưa cậu ấy lên xe.” Lâm Duệ vội nói.
Cố Cơ Uyển dìu lấy Mộ Tu Kiệt, chưa hề nhìn thấy một mặt nhếch nhác của cậu cả Mộ như thế này, nhìn thấy
khuôn mặt đầy máu này, trái tim cũng tan nát theo rồi.
“Cậu cả Mộ, chúng ta lên xe trước có được không?”
Mộ Tu Kiệt cuối cùng cũng cùng lên xe dưới sự dìu của cô.
Vào giây phút cửa xe được Lâm Duệ đóng lại, anh trầm giọng nói: “Không được làm họ bị thương!”
“Vâng thưa cậu cả!” Lâm Duệ lập tức dặn dò xuống dưới, không được làm cư dân bị thương.
“Bọn họ đã báo cảnh sát, người bên cảnh sát rất nhanh sẽ tới đây!”
Cố Cơ Uyển rút khăn giấy, cấn thận lau máu trên mặt cho anh.
“Anh đừng lo lắng, bọn họ sẽ xử lý tốt, bây giờ anh cần phải đi bệnh viện trước!”
Nhiều máu như vậy, lau thế nào cũng không lau hết!
Từng dòng từng dòng máu, giống như là trực tiếp đổ thẳng vào trái tim cô vậy.
Đau! Nỗi đau lan tràn trong trái tim, hận không thế biến vết thương này lên người của mình!
Tìm ra hộp thuốc từ trong khoang ẩn của xe, Cố Cơ Uyển cầm lấy miếng gạc ấn mạnh lên trán Mộ Tu Kiệt. Mộ Tu
Kiệt cau mày, nhìn thấy máu của mình làm bấn quần áo của cô, đang định lau vết máu trên quần áo cho cô. Cố Cơ
Uyển tưởng mình làm anh bị đau, hoảng loạn sáp tới, cấn thận thổi.
“Không đau, rất nhanh sẽ không đau nữa! Đến bệnh viện sẽ không còn đau nữa.”
Anh không nói chuyện, hơi thở mềm mại của con gái thối trên trán anh, dường như cảm giác căng cứng trên trán
đã thật sự không còn nghiêm trọng như vậy nữa.
“Không đau nữa rồi đúng không? Đừng sợ, lập tức đến bệnh viện ngay.”
Lâm Duệ không biết cậu cả bị thương đến thế nào, tốc độ xe vẫn luôn lái rất nhanh.
Một khúc quẹo gấp, khiến cho Mộ Tu Kiệt vẫn đang nhìn chằm chằm vào Cố Cơ Uyển khẽ chao đảo, Cố Cơ Uyển
lập tức giật mình mà ôm anh lại thật chặt.
Ngẩng đầu lên trừng Lâm Duệ một cái, cô vừa lo vừa đau lòng!
“Anh ấy bị thương ở đầu, sẽ có chút chóng mặt, anh lái xe vững chút đi!”
Chóng mặt?
Màu sắc đôi con ngươi của người đàn ông trầm trầm, vào giây phút cô quay đầu lại nhìn mình, vậy mà lại thật sự
nhắm mắt lại.
“Anh ấy ngất đi rồi!” Cố Cơ Uyển sợ hãi, hoảng loạn nói: “Lâm Duệ, cẩn thận chút!”
“Biết rồi! Tôi biết rồi!” Ông trời ơi! Cậu cả vậy mà lại ngất đi! Quá đáng sợ rồi!
Cậu cả là loại tồn tại mạnh mẽ không chớp mắt dù bị đâm liên tiếp mấy nhát, sao bây giờ bị gạch ném vào người,
vừa sợ đau, còn vừa chóng mặt ngất xỉu gì đó chứ?
Viên gạch này còn lợi hại hơn cả đạn sao?
Cố Cơ Uyển làm gì suy nghĩ được nhiều như vậy, nhìn thấy Mộ Tu Kiệt nhảm mắt lại, lập tức ôm anh vào trong
lòng mình.
Người đàn ông cũng ngã vào vòng tay cô như một lẽ tất nhiên. Cơ thể mềm mại của cô gái đang ở ngay trước mắt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.