ĐỆ NHẤT SỦNG - Trang 808

CHƯƠNG 174: ĐÚT THUỐC

CHƯƠNG 174: ĐÚT THUỐC
Cố Cơ Uyển sửng sốt, cô hoàn toàn không ngờ cậu cả Mộ lại nói như vậy.
Đây không phải là một đứa trẻ đang giành kẹo sao?
Hôm nay cậu cả nhà họ Mộ bị đập đầu, sẽ không phải thật sự bị đập hư rồi chứ?
Tại sao càng ngày càng giống một đứa trẻ cố tình gây sự thế?
Có lẽ nhận ra được lời này của mình có chút ấu trĩ, Mộ Tu Kiệt lạnh lùng bước đến mép giường ngồi xuống,
không để ý đến cô. Cố Cơ Uyến xoa xoa ấn đường, hóa ra cậu cả Mộ ấu trĩ như thế, còn thẹn quá hóa giận?
Cô lại không nói anh cái gì, ấu trĩ thì ấu trĩ thôi, dù sao hôm nay cô cũng lĩnh giáo qua vô số lần.
“Tôi biết anh bị bệnh, không phải tôi canh giữ anh cả ngày sao?”
“Cô muốn đi chăm sóc tên đó?” Anh hừ một tiếng, vẻ mặt không vui.
Một người đàn ông bị sốt mà thôi, có gì đâu phải chăm sóc? Cũng đâu thế chết được?
Cố Cơ Uyển nhìn vẻ mặt anh liền biết ngay anh đang nghĩ gì.
Phát sốt không thế chết được, nhưng đôi khi cũng rất nghiêm trọng.
Hơn nữa, nếu nói căn bệnh chết người mới cần người chăm sóc, vậy anh bây giờ … dường như không nghiêm
trọng lắm phải không?
“Ánh mắt của cô là gì?” Mộ Tu Kiệt nhìn cô chằm chằm, sắc mặt lạnh xuống.
“Tôi không cần người chăm sóc. Bây giờ cô có thể quay lại trường học.”
Lại nữa rồi, giận dỗi rồi sao?
“Anh thật sự muốn tôi đi sao?” Cố Cơ Uyển thở dài một hơi, đứng dậy, làm điệu bộ đi về phía cửa.
“Được thôi, nếu cậu cả Mộ đã khỏe rồi, vậy … Tôi còn có việc, tôi đi trước.”
Mộ Tu Kiệt thật sự sắp bị cô gái này chọc tức chết rồi, không nghe ra là anh đang tức giận sao?
Ai bảo cô đi? Đùa một chút không được sao?
Cô gái này thực sự đã bước tới cửa! Thậm chí còn không nhìn lại!
Mộ Tu Kiệt gấp đến mức muốn lao đến kéo cô lại, ném cô lên giường hung hăng trừng phạt một trận.
Nhưng bây giờ anh vẫn là người bệnh, nếu động tác nhanh như vậy, cô gái này nhất định sẽ nghi ngờ anh đang nói
dối cô.
“Cậu cả Mộ, tôi đi đây, chăm sóc mình cho tốt.”
Cuối cùng cô cũng quay đầu lại!
Mộ Tu Kiệt ngã rầm một cái xuống giường, ánh mắt vô hồn.
“….” Vừa rồi không phải còn ổn sao?
Cố Cơ Uyển bắt đầu có thể mò ra được một chút thói quen của anh chàng này. Điều này có nghĩa là anh không
muốn cô đi phải không?
Hầy, bây giờ không biết là anh đang đùa giỡn cô hay là cô đang trêu chọc anh đây.
“Lại khó chịu hả?” Cô chậm rãi đi trở lại mép giường.
Vốn dĩ đêm nay tâm trạng quả thực có chút buồn tẻ, dẫu sao cũng không biết văn phòng làm việc ở bên kia xảy ra
chuyện gì, quả thực cô cũng rất lo lắng.
Nhưng mà cậu cả Mộ này thực sự rất đáng yêu, lập tức làm cô hài lòng.
“Được rồi, tôi không đi nữa không được sao? Anh có thể có chút tình thần không?”
Mộ Tu Kiệt nhìn cô, ánh mắt có chút buồn bã.
Lời này là có ý gì? Nói anh giả vờ bị ốm?
Anh đường đường là cậu cả nhà họ Mộ, sẽ dùng loại thủ đoạn thấp hèn này để giả bệnh sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.