“Ông trời ơi! Thật kỳ diệu, thật kỳ diệu…” Đây
là chuyện mà năm mơ cũng không dám nghĩ
đến!
Mấy người cứ như vậy đi xa, Cố Vị Y đứng tại
chỗ, không cách nào tiếp nhận việc mình bị coi
nhẹ.
Cô ta ngôi trên xe sang của cậu cả Mộ đến,
cô ta mang theo người của cậu cả Mộ đến, cô ta
giống như một Nữ vương đi đến.
Nhưng bây giờ, cô ta lại bị Giang Nam vứt bỏ
tại cửa sảnh lớn, giống như một thằng hã!
“Có lẽ… có lẽ cậu hai Giang nhất thời không
nhận ra, cô Vị Y, cô chờ một lát.”
Tần Nhất không quen nhìn cô ta phải chịu tủi
nhục, vội bước nhanh đuổi theo Giang Nam ở
phía trước.
“Cậu hai Giang, cô Vị Y của chúng tôi muốn
tìm anh bàn bạc chút chuyện.
“Tôi không nhớ là nhà họ Mộ các anh lại có
một cô chủ, hơn nữa, cho dù cô chủ nhà họ Mộ
đến tìm tôi, tôi cũng không có hứng thú.”
Vốn dĩ Giang Nam cũng không ghét Cổ Vị Y,
nhưng vừa rồi anh ta đã nhìn thấy rõ ràng thái độ
của cô ta với Cố Cơ Uyển.