Cố Cơ Uyển đang ngồi với bà cụ, hơi nhíu mày, nhưng nhanh chóng thu lại tầm mắt nhìn đi chỗ khác.
Kiếp trước cũng vậy, kiếp này cũng vậy.
Dù đi đến đâu, người đàn ông này cũng là mục tiêu theo đuổi điên cuồng của các cô gái.
Ngay cả khi biết rõ rằng vợ chưa cưới là cô đang ở đây, các cô gái đó vẫn tự làm theo ý mình, căn bản không hề
coi trọng cô.
Thậm chí, cậu cả nhà họ Mộ người ta càng lạnh lùng bao nhiêu thì họ lại càng thích anh và tính khí cao ngạo khó
với tới đó của anh.
Thực là, không phải chỉ là một người đàn ông thôi hay sao?
“Hôm nay thời tiết thật tốt. Uyển Uyển, cháu đẩy bà nội ra ngoài đi dạo đi” Bà cụ đột nhiên nói.
Cố Cơ Uyển ngay lập tức đứng dậy, đẩy bà cụ ra ngoài.
Tuy rằng ông cụ không thích để họ đi ra ngoài một mình như vậy, nhưng bà cụ dường như cũng có ý định đi một
mình với Cố Cơ Uyển, nên ông chỉ có thể bảo người làm gái đi theo ở phía xa, không được lại gần.
“Uyển Uyển” Trong sân, bà cụ đột nhiên vỗ vỗ tay Cố Cơ Uyển.
Cô Cơ Uyển cúi người xuống gân, nhỏ giọng hỏi: “Bà nội, có chuyện gì vậy?”
“Cháu nghĩ Kiệt nhà chúng ta thế nào?”
“Anh ấy …” Cố Cơ Uyển sững người một lúc rồi mới nói: “Rất tốt ạ””
“Đương nhiên bà biết Kiệt tốt, ý của bà là cháu có thích nó không?”
Lời này khiến người ta phải trả lời thế nào đây?
Cuối cùng, Cố Cơ Uyển chỉ đành gật đầu: “Cậu cả nhà họ Mộ tốt như vậy, e rằng trên đời này không thể tìm được
cô gái nào không thích anh ấy.”
“Ừ, Kiệt quả thực rất xuất sắc. Nếu bà nội trẻ hơn vài chục tuổi, có lẽ cũng sẽ bị nó mê hoặc.”
Cố Cơ Uyển mỉm cười, kiếp trước cô đã quen với cách nói chuyện tùy ý của bà cụ, nên kiếp này ở chung với nhau
tương đối dễ hòa hợp hơn.
“Uyển Uyển.” Bà cụ không biết nghĩ gì lại gọi.
“Bà nội, bà có chuyện gì muốn nói với cháu phải không?” Cố Cơ Uyển đi đến trước mặt bà ngồi xổm xuống.
Bà bảo cô đẩy bà ra ngoài tắm nắng, nhưng Cố Cơ Uyển biết rằng bà cố tình tìm cơ hội ở một mình với cô.
Bà cụ nhìn cô, đáy mắt mang theo vẻ thương hại mà Cố Cơ Uyển chẳng hiểu gì cả.
Bà cụ khẽ thở dài, rôi mới nói: “Thực ra, bà biết rằng Kiệt đồng ý đính hôn với cháu là vì nó nghe lời bà.”
Cố Cơ Uyển không nói lời nào, lời nói của bà cụ vốn dĩ khiến người ta rất tổn thương, nhưng không thể khác được
lại là sự thật.
Bà lão lại nói: “Uyển Uyển cũng biết trên đời này có quá nhiều cô gái đến mức không đếm xuể muốn gả cho cậu
cả nhà họ Mộ.”
“Vâng.” Cố Cơ Uyển gật đầu.
Bà cụ nói thẳng: “Uyển Uyển, bà biết con đường này rất khó đi, khiến Kiệt thật sự thích cháu cũng không phải là
chuyện dễ dàng như vậy.”
“Đứa nhỏ đó về phương diện tình cảm vốn dĩ đã lạnh nhạt, sẽ không dễ dàng giao ra tình cảm của mình, cho nên
Uyển Uyển, cháu nhất định phải kiên cường, phải nỗ lực.”
“Bà nội đã nói chỉ có Kiệt mới có khả năng bảo vệ cháu. Chỉ cần có được trái tim của nó, nó nhất định sẽ làm mọi
thứ để bảo vệ cháu chu toàn.”
Cố Cơ Uyển không nói lời nào, chỉ yên lặng nghe bà cụ dạy bảo.
Nhưng, làm sao mà lời nói của bà cụ luôn khiến cô có cảm giác kỳ lạ?
Tương lai cô sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm sao? Tại sao nhất định phải có một người rất có quyền lực bảo vệ cô?