“Thật sự không phải tôi!” Cố Cơ Uyển muốn khụy xuống, cô đã kiệt sức rồi.
Từ lúc nãy đến giờ, mọi người luôn nói bà nội đã đi rôi, nhưng cô vân không thể chấp nhận được.
Cô vẫn chưa hoàn hồn.
Mọi thứ như một giấc mơ, trong vòng một tiếng, bà nội vẫn đang mỉm cười trò chuyện lại đi mất rồi.
Bà thật sự mất rồi ư?
Nhưng đến giờ, cô vẫn chưa được gặp mặt bà cụ.
Bà thật sự… đã đi rồi sao?
Cô không dám tin, cũng không muốn tin.
Một người tốt bụng như bà, sao có thể nói đi là đi chứ?
Sao lại như thế được?
Một tiếng cạch bỗng vang lên, cửa phòng y tế được mở ra, ông cụ tiều tụy bước ra ngoài.
Đối mặt với ánh mắt của mọi người, ông cụ đã bình tĩnh trở lại, trên khuôn mặt u sầu không hề có chút cảm xúc
nào.
“Ông nội, chính con nhỏ đê tiện này đã hại chết bà nội!” Mộ Quán Lan vọt tới, nắm lấy ống tay áo của ông cụ.
“Cháu đã dò hỏi mấy người vệ sĩ rồi, lúc xảy ra chuyện, chỉ có mình cô ta là có mặt tại hiện trường, Thúy Nhi
cũng có thể làm chứng.”
Tâm mắt của ông cụ nhìn về phía Cố Cơ Uyển, rồi nhìn qua Thúy Nhi.
Miệng Thúy Nhi mấp máy, không biết đang đau buồn hay hoảng sợ nữa, nước mắt cũng chảy xuống.
“Ông chủ, lúc đó… lúc đó bà chủ bảo tôi vào nhà lấy chút bánh ngọt, tôi vừa mới rời đi thì bà chủ xảy ra chuyện”
Mặc dù cô mới ở bên bà cụ không lâu, nhưng bà cụ là một người tốt, rất lương thiện, ít nhiều gì Thúy Nhi cũng có
cảm tình với bà.
Cô nghẹn ngào rồi nói tiếp: “Lúc đó, quả thật chỉ có mình mợ chủ là có mặt ở đây…”
“Cô ta không phải là mợ chủ gì hết! Anh cả đã đăng báo giải trừ hôn ước với cô ta rồi!” Mộ Quán Lan lạnh lùng
nói.
Mộ Kỳ Âm cũng khóc lóc nói: “Đúng đó, sao cô lại để một người ngoài ở cùng bà nội chứ? Giờ bà nội xảy ra
chuyện rồi, cô cũng phải có một phần trách nhiệm.”
Thúy Nhi sợ tới mức quỳ thụp xuống, rồi nức nở: “Tôi xin lỗi, xin lỗi ông chủ, tôi sai rồi, tôi thật sự xin lỗi…”
Cô không nên rời khỏi bà chủ, cho dù thế nào, cô cũng phải ở bên cạnh trông coi bà chủ.
Là do cô sai, đây thật sự là lỗi của cô! “Hu Hu…”
Ông cụ nhìn chằm chằm Thúy Nhi đang quỳ dưới sàn, rồi trầm giọng hỏi: “Lúc đó cô đã nhìn thấy chuyện gì?”
“Tôi nhìn thấy…” Thúy Nhi cố gắng nhớ lại cảnh tượng lúc đó, không khỏi liếc nhìn Cố Cơ Uyển.
“Tôi nhìn thấy xe lăn của bà chủ trượt xuống hồ, mợ… Cố Cơ Uyển đã đuổi theo xe lăn, giống như… giống như
muốn kéo xe lăn về.”
“Giống như à?” Giọng nói của Mộ Quán Lan lại trở nên sắc bén.
“Sao cô có thể dùng hai từ này chứ? Mắt cô để đi đâu thế? Không nhìn thấy rõ gì à?”