ĐỆ NHẤT SỦNG - Trang 1734

“Tôi có nói bao nhiêu lần cũng như vậy thôi! Đứa bé không còn nữa rồi! Anh xem kim tiêm này là gì? Là tiêu
viêm, có nhìn thấy không?”
Cô tiện tay lấy ống truyền dịch và bình truyền dịch treo trên đầu giường đưa tới cùng danh sách truyền nước lúc
sáng, giơ ra trước mặt anh.
“Thuốc tiêu viêm có hiểu không? Lúc mang thai không thể dùng loại thuốc này! Bây giờ tôi có thể dùng là vì
không còn đứa bé nữa!”
“Cô lừa tôi! Cô lừa tôi!”
Sao cô có thể vô tình đến vậy? Sao cô có thể tự tay hại chết đứa bé của bọn họ!
“Mộ Tu Kiệt, tôi không muốn cho anh cơ hội ảo tưởng nào nữa! Tôi đã để bác sĩ phá đứa bé rồi… Khụ!”
Trên cổ nhói lên, phần cổ yếu ớt của cô đang nằm trong tay anh.
Mộ Tu Kiệt siết chặt năm ngón tay, đáy mắt hằn lên một mảng màu đỏ tươi.
Ha, lúc tới đây anh còn nghĩ cái gì?
Vừa rồi lúc người phụ nữ này nói muốn nói chuyện với anh, anh lại nghĩ gì?
Vậy mà anh lại nghĩ, nếu bây giờ cô đổi ý, lựa chọn quay lại với anh, anh… sẽ tha thứ cho cô!
Anh vậy mà lại nghĩ sẽ tha thứ cho cô! Sau khi cô giết chết con của anh!
Mộ Tu Kiệt, cả đời này ngươi sống quá hèn nhát rồi!
Vì người phụ nữ này mà bản thân đã biến thành loại người gì rồi?
Nhường nhịn không có nguyên tắc, hi sinh không có giới hạn, không cần sự nghiệp của mình, không cần tính
mệnh của mình, thậm chí không cần cả tôn nghiêm của bản thân!
Nhưng anh đối lại được gì? Người phụ nữ chung chăn gối vô tình phản bội, còn có tổn thương vô tận!
“Cô dám giết chết con tôi! Cô dám!”
Năm ngón tay anh không ngừng siết chặt lại, tròng mắt anh hẵn lên một mảng đỏ rực như dã thú.
Hô hấp của anh rất loạn, cả người như gặp phải ma chướng, hoàn toàn không biết bản thân đang làm gì.
Anh không biết gì cả, chỉ biết đứa bé của anh không còn nữa, con của anh bị người phụ nữ này tự tay giết chết rồi!

“Cố Cơ Uyển! Trả con cho tôi! Trả con cho tôi!”

Cố Cơ Uyển trợn to hai mắt, miệng há rộng, hoàn toàn không thể hô hấp.
Súc lực của cậu cả Mộ không phải là thứ cô có thể chống cự lại, phân cổ nóng bừng đau rát, cả người cũng bắt đâu
nhức nhối.
Người đàn ông trước mắt đang trong cơn giận dữ bừng bừng, giống như một con dã thú không thể khống chế.
Sự lạnh lùng của anh như tới từ địa ngục, trong mắt màu đỏ tươi đầy thô bạo đủ để khiến toàn bộ động vật trong
khu rừng chết hết.
Hơi thở đây chết chóc này hoàn toàn bao phủ lấy cô.
Cố Cơ Uyển không hô hấp nổi, không khí trong lông ngực càng ngày càng ít, ý thức của cô đang từ từ biến mất.
Cô không muốn chết, nhưng bây giờ cô còn không thể hét cứu mạng.
Anh thật sự muốn giết cô…
Đôi mắt vốn sáng ngời kia dần dân đờ đẫn, khuôn mặt nhỏ nhắn bằng bàn tay dân trở nên đỏ bừng.
Tay cô đang run, cả người cũng run, giống như đã cận kê cái chết.
Mộ Tu Kiệt vẫn trợn mắt nhìn cô như cũ, trong mắt là lửa giận hủy thiên diệt địa.
Tại sao phải giết chết đứa bé của anh? Tại sao lại phản bội anh? Tại sao phải tàn nhẫn như vậy!
Người phụ nữ này! Cô có thể tổn thương anh, thậm chí tự tay giết anh! Nhưng vì sao lại ra tay với đứa bé của anh?
Con của bọn họ, đứa con duy nhất của anh…
Trong tâm mắt, đôi mắt của cô gái trợn to, ánh mắt lại càng ngày càng không có hồn.
Đồng tử hình như đang dẫn ra, hơi thở của cô đang nhanh chóng biến mất.
Đôi mắt mà anh thích nhất không còn chút ánh sáng nào nữa, hai giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt…
Đột nhiên Mộ Tu Kiệt buông cô gái trong tay ra.
Cô không còn sức lực từ đầu giường trượt xuống như lá rụng mùa thu bay theo gió, lại từ từ nghiêng ra mép

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.