Mười mấy giây sau, Giang Nam cúp máy nhìn Cố Cơ Uyển, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Cố Cơ Uyển nhíu mày: “Sao vậy? Anh có việc phải ra ngoài?”
Giang Nam gật đầu, Cố Cơ Uyển lập tức muốn đi xuống đùi anh ta: “Mau đi đi, đừng để ý đến em, em ngủ trước
đây.”
Giang Nam hơi do dự, sau đó bỗng nhiên kéo cô lại.
“Em… dám gặp anh ấy không?”
“Hả?” Cố Cơ Uyển sửng sốt, sau đó cô lập tức hiểu được người đó trong miệng của Giang Nam là ai.
Cơ thể mảnh mai của cô cũng trở nên căng cứng.
Giang Nam bỏ cánh tay trên eo cô xuống, cười nhạt: “Không sao, nếu em vẫn không dám đối mặt thì sau này nói
tiếp.”
“Không!” Cố Cơ Uyển giống như đã quyết định, nắm lấy bàn tay của anh ta.
Cô hít sâu một hơi, hô hấp rất hỗn loạn lại vô cùng kiên định: “Em dám!”
Cô hiểu ý của anh ta, nếu cô thật sự quyết tâm ở bên nhau, vậy thì có một số người, có một số việc cần thiết phải
đối mặt.
Dù sao bọn họ cũng là anh em vào sinh ra tử của anh ta, cô không muốn anh ta mất đi mấy anh em quan trọng nhất
cuộc đời vì mình.
“Em đi với anh.” Giọng cô rất nhạt nhưng lại kiên định.
Giang Nam ôm lấy cô, hôn nhẹ trên trán cô một cái.
“Giống như mấy người Tô Tử Lạp muốn mời khách anh vậy, nếu đã đạt được mục tiêu thì chúng ta cũng sẽ trở
về.”
Giang Nam nói xong lại làm cho trái tim Cố Cơ Uyển đầy lo lắng.
Thì ra không chỉ có phụ nữ mới có quy tắc như thế, ngay cả người đàn ông cũng có.
Nhưng Mộ Tu Kiệt chưa từng đưa cô đi gặp anh em của mình, thậm chí không biết anh có mấy người anh em tốt
như thế.
Mà Giang Nam lại bằng lòng chia sẻ mọi chuyện với cô.
Cô gật đầu nhẹ một cái, không nói thêm gì.
Giang Nam lại cầm điện thoại gọi vào dãy số lúc nãy: “… Đêm nay, tôi mời khách.”
Bởi vì anh hai muốn mang “Người nhà” đến nên Nam Cung Vũ đặc biệt dặn phục vụ chuẩn bị một số đồ uống nhẹ
nhàng, còn có rượu trái cây.
“Nhưng hơn một tháng không gặp, anh hai đã đưa người nhà tới, đúng là thân kỳ!”
Nam Cung Vũ vẫn không biết rốt cuộc người nhà của anh hai là ai.
Anh ta nhìn Mộ Tu Kiệt cười hì hì: “Anh cả, anh thì sao? Khi nào anh đưa cô gái nhỏ của anh đến? Hiện tại anh
đưa tới thì không sợ là không có cặp nữa đúng không?”
Anh cả quan tâm cô gái nhỏ của mình, mọi người đều biết chuyện này.
Nhưng mức độ quan tâm đến đâu thì cũng không ai nghĩ nhiêu.
Nhưng nếu anh vẫn chưa đưa tới thì có lẽ vẫn chưa đủ quan tâm, nếu không anh đã sớm giống như Giang Nam
đưa tới mời khách rồi!
Mộ Tu Kiệt không nói lời nào, hơi thở lạnh lẽo tỏa khắp người.
Choang một tiếng, anh bẻ gãy chiếc ly cao cổ trong tay mình, chuyện này làm cho Nam Cung Vũ im lặng như ve
sầu mùa đông.
Lục Kiêu thay giúp anh một ly mới, sau khi rót đầu rượu cũng không cụng ly với mình mà một mình cầm ly rượu
tự thưởng thích vị rượu.
Nam Cung Vũ không hiểu hai người này có ý gì?
“Cậu tư, anh và anh cả đến A Lý Hãn một chuyến, sau khi trở về lại càng không muốn nói chuyện?”
Nam Cung Vũ không dám chạm vào vảy ngược Mộ Tu Kiệt, chỉ có thể đến gân Lục Kiêu thấp giọng hỏi: “Có phải
lúc ở A Lý Hãn đã xảy ra chuyện xấu gì không?”
Lục Kiêu hừ hừ, vẫn không nói lời nào.