Cô chớp mắt mấy cái, cười ngốc nghếch: “Nếu không có chị hai, chắc chắn chuyện này đã bị ba phát hiện đầu tiên
rồi”
“Con nói gì?” Cố Kính Minh chấn động, đưa mắt nhìn chằm chằm Cố Vị Y.
“Ba, con… sao con có thể…” Cố Cơ Uyển chết tiệt, đêm nay là cố ý à? Nhưng sao cô đột nhiên trở thành như thế?
Đây là chợt lỡ miệng? Hay là cố ý đây?
Là ảo giác của cô ta sao? Vì sao cứ cảm thấy Cố Cơ Uyển tối nay hoàn toàn không giống với trước đây?
“Kính Minh, Vị Y ghét mùi thuốc lá nhất, ông cũng biết mà, ông tin con bé sẽ dạy Cơ Uyển hút thuốc sao?”
Dương Hiểu Nha chỉ hận không thể xé rách miệng Cố Cơ Uyển, Cố Cơ Uyển trước kia rất ngu ngốc, ngay cả nói
chuyện cũng không giỏi.
Nhưng Cố Cơ Uyển trước mặt nhìn như vô tội lại miệng lưỡi sắc bén, khắp nơi đều là bẫy, như thay đổi thành một
người khác vậy.
Cố Kính Minh không biết có nên tin hay không, tối nay con gái út thay đổi quá nhiều, đến bây giờ ông ta vẫn hơi
mơ hồ.
Nhưng quan trọng là tiệc đính hôn bị huỷ, e rằng cậu cả Mộ thật sự không cần Cơ Uyển nữa, vậy phải làm sao
đây?
Dương Hiểu Nha đột nhiên nhíu mày, bước nhanh tới trước mặt Cố Cơ Uyển trên cầu thang: “Trên cổ cô là cái
gì?”
—————